Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng Thẩm Nam cũng không thể không thừa nhận rằng, khi ở trước mặt Khương Nhạn Bắc, cô luôn có cảm giác tự ti phức tạp. Cho dù lúc đó cô là đứa con gái nhà giàu muốn làm gì thì làm, cô cũng cảm thấy như vậy.
Khi đó anh là một sinh viên chăm chỉ xuất sắc tự biết kiềm chế, biết rất rõ về cuộc sống của mình, anh giống như luôn luôn biết mình đang làm gì và nên làm gì. Như vậy khiến cho tất cả mọi ngơ ngơ ngác ngác mê mang của cô không có chỗ ẩn trốn trước mặt anh.
Thế là khi bị anh trách cứ, chỉ có thể dùng sự kiêu căng tùy hứng của một đứa nhà giàu khoe mẽ thanh thế để che giấu.
Mà bây giờ, thứ mà cô dùng để che giấu đã không còn tồn tại, bây giờ bị anh răn dạy thế này, thật sự không biết đáp lại như nào. Mấy năm nay cô hát ở quán bar, thường xuyên về muộn một mình trong thời gian dài, đã không còn suy nghĩ đến chuyện có an toàn hay không nữa rồi.
Cho nên anh nói đúng, cô lớn như thế này rồi, đúng thật là một chút ý thức về an toàn đều không có.
"Tôi.... không nghĩ tới." Cô thấp giọng nói.
Mắt Khương Nhạc Bắc nhìn đến bụi đất dính đầy trên váy cô, tiếng nói mới chậm lại:
"Vừa rồi có bị thương ở đâu không?"
Câu nhắc nhở này của anh, Thẩm Nam mới cảm thấy lòng bàn tay đau rát, hình như còn có cảm giác ẩm ướt, giơ tay lên mượn ánh đèn để nhìn, mặc dù không đến mức máu tươi chảy ròng ròng, nhưng bị trầy một mảng da lớn, lòng bàn tay dính đầy máu.
Ánh mắt Khương Nhạn Bắc rơi trên tay cô, nhăn mày lại,
"Cô nên tranh thủ thời gian dùng i -ốt rửa qua vết thương, đằng trước có một tiệm thuốc 24h."
Ừ. Thẩm Nam gật đầu, nhìn anh một chút, nói:
"Cảm ơn anh đã giúp tôi."
Khương Nhạn Bắc: Lúc nãy cô nói rồi.
Thẩm Nam: ..... Cô khẽ cắn môi dưới, muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói.
Hai người cùng nhau trở về, ai cũng không lên tiếng nói chuyện, xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng lá cây va chạm vào nhau trong gió đêm. Đi qua người ca sĩ lang thang có giọng hát bi thương, rẽ qua một góc đường, người cũng đông hơn, biển hiệu của tiệm thuốc đập ngay vào mắt.
Khương Nhạn Bắc chỉ về phía ghế dài ở ven đường, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng,
"Ngồi xuống kia, tôi đi mua thuốc."
"Không cần, để tôi tự...."
Lời từ chối nhã nhặn của Thẩm Nam còn chưa dứt, anh đã quay người đi thẳng về phía tiệm thuốc. Cô đứng tại đó, ngây ngốc nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp đi vào một quán nhỏ đèn đuốc sáng trưng, nửa ngày sau, hậm hực đi đến ghế dài, ngồi xuống.
Ban đêm ở thành phố này rất dễ chịu, không lạnh cũng không nóng, trong không khí không đục ngầu như ngày thường của thành phố của cô.
Nếu như không xảy ra chuyện vừa rồi, đêm nay có lẽ cô sẽ có một tâm trạng tốt, có khi lúc ngủ còn gặp mộng đẹp.
Cô không đến mức suy nghĩ lung tung về việc
"Anh hùng cứu mỹ nhân" của Khương Nhạn Bắc. Bởi vì anh là Khương Nhạn Bắc, cho nên mới không có chút lưu tình nào mà từ chối giúp cô đề cử về hạng mục IWF, cũng giống như sẽ không chút do dự nào mà ra tay cứu giúp lúc cô bị cướp bóc.
Anh mãi mãi là một người khách quan công minh.
Thế nhưng bởi vì anh là Khương Nhạn Bắc, trong lòng cô không tránh được có chút gợn sóng. Chí ít, bữa cơm trưa làm cho người ta tức giận kia mấy ngày trước, cũng vơi đi chút canh cánh trong lòng.
Khương Nhạc Bắc rất nhanh quay lại, trong tay không chỉ có i
-ốt và bông tai, còn có một chai nước lọc.
"Rửa vết thương trước đã."
Anh mở chai nước lọc ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!