Chương 49: (Vô Đề)

Chạng vạng, Phương Thanh đang trên đường lái xe về cục cảnh sát, lái xe nhanh như chớp. Đã 24 tiếng trôi qua, không biết Kha Thiển đã được thả ra chưa, nhưng không sao sau khi mọi người tập hợp sẽ lập tức thực hiện kế hoạch bắt giữ.

Vừa rẽ vào khúc quanh, tiếng di động dồn dập vang lên.

Phương Thanh không kiên nhẫn, cầm di động lên liếc qua, ai mà không có mắt thế này, lúc đang quan trọng thế này thì gọi đến quấy rầy?

Oh shit.

Là điện thoại của bà cô nhà Phương Thanh.

Sốt ruột, nghiêm túc, Phương Thanh phanh xe lại, dừng xe ở ven đường. Khi cầm lấy điện thoại, khóe miệng cứ thế nhếch lên, giọng nói cũng trở nên dịu dàng:

"A lô, Kim Hiểu Triết?"

Kim Hiểu Triết ở đầu dây bên kia, giọng nói bình tĩnh: Phương Thanh.

Cả hai đều im lặng một lát.

Có việc? Anh ta ra vẻ bình tĩnh hỏi.

"Tờ giấy lần trước anh để lại cho em" cô hỏi, Là thật sao?

Phương Thanh nhịn cười, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh chiều tà trải dài, người đi đường vội vàng.

Thật đấy.

Anh ta dịu dàng nói.

Trong đầu lại hiện lên ngày hôm đó, hành động của mình, vội vã để lại hoa cho cô, lấy giấy bút trong ngực ra, cầm bút lên lại không biết viết gì.

Cuối cùng, dù sao cùng đường đường là một người đàn ông, đứng trong góc sau lưng đám người hâm mộ, cắn bút một lúc lâu, mới viết được hai dòng:

Anh đến Bắc Kinh rồi.

Trước kia em chờ anh quá nhiều, sau này mỗi ngày anh sẽ chờ em.

Em cô nói,

"Mấy ngày nay quay phim đều ở khách sạn Hilton, cách cục cảnh sát của các anh không xa. Ở đến tối mai sẽ đi."

Anh ta lập tức nói:

"Hôm nay anh không đến được, hôm nay phải bắt người, ngày mai, sáng mai, nhất định sẽ đến. Chúng ta nói chuyện, ngồi xuống từ từ nói chuyện, có được không, Hiểu Triết?"

Bên kia im lặng mấy giây.

Một lát sau, Hiểu Triết khẽ đáp:

"Được, em chờ anh đến."

Đại minh tinh nổi tiếng cả nước, cô gái bướng bỉnh lạnh lùng, Hiểu Triết của anh ta nói chờ anh ta đến.

Cúp máy, trong đầu Phương Thanh đột nhiên trống rỗng, ngẩng đầu nhìn dòng xe cộ tấp nập bên cạnh, lấy tay che miệng, nở nụ cười.

Trong khoảnh khắc ấy anh ta xúc động muốn khóc.

Anh ta biết rõ mình sắp đạt được thứ gì. Trên thế gian này nhất định sẽ gặp lại, cho dù chia lìa chắc chắn cũng sẽ gặp lại.

Anh ta bắt trộm cũng đã nửa đời người, coi như tích được không ít công đức, ông trời cũng không đành lòng bạc đãi anh ta, có đúng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!