Phương Thanh và người đồng nghiệp cùng ngẩng đầu.
Người đồng nghiệp: Anh nói cái gì?
Bạc Cận Ngôn lặp lại chức vụ của mình lần nữa. Không thể không nói Phương
Thanh và người đồng nghiệp đều phát hiện khóe môi anh ta có ý cười, bộ
dáng hơi đắc ý khi đã đạt được.
Người hợp tác mất kiên nhẫn, nở nụ cười:
"Anh nói anh là chuyên gia Bộ công an? Ha!"
Phương Thanh ngăn anh ta lại, sau đó hai mắt sáng như đuốc nhìn thẳng Bạc Cận
Ngôn:
"Có bằng chứng nào để chứng minh thân phận của anh không? Tôi bắt được anh ở hiện trường."
Thần sắc Bạc Cận Ngôn thản nhiên:
"Không phải tất cả giấy tờ chứng nhận trên người tôi đã nộp hết cho các anh rồi sao? Điều tra chúng là chức trách của các anh, không phải của tôi."
Người hợp tác lấy cái rổ dưới bàn ra, đúng là vừa rồi lục soát được trên
người Bạc Cận Ngôn. Thẻ căn cước, vé máy bay từ BJ đến thành cổ ba ngày
trước, ví tiền, khăn tay, găng tay, khẩu trang…
"Nếu anh thực sự là chuyên gia, sao không mang chứng nhận chuyên gia? Thậm chí ngay cả danh thiếp cũng không có?" Người đồng nghiệp hỏi.
Bạc Cận Ngôn cười nhạo một tiếng:
"Ra ngoài gọn nhẹ, mang theo thứ vô dụng đó làm gì?"
Phương Thanh lấy một tờ giấy đỏ rực từ trong rổ, mở ra nhìn:
"Vậy anh mang theo giấy chứng nhận kết hôn làm gì?"
Bạc Cận Ngôn hờ hững không đáp.
Cuộc thẩm vấn cuối cùng vẫn bị gián đoạn, Phương Thanh mở còng tay cho Bạc
Cận Ngôn, đồng thời bảo người đồng nghiệp nhanh chóng đi xác minh thân
phận, nói:
"Nếu anh thật sự là chuyên gia Bộ công an, vậy vừa rồi đã mạo phạm, nhưng tôi phát hiện anh ở hiện trường phạm tội, mang anh trở về là chức trách."
Bạc Cận Ngôn gật đầu một cái: Tôi hiểu. Anh xoa cổ tay đã đỏ vì còng tay, vẻ mặt thản nhiên, đúng là thực sự không hề
tức giận.
Cảm giác cổ quái lại xuất hiện trong lòng Phương Thanh, chỉ cảm thấy người này thật sự không giống người thường, xuất hiện lúc
không nên xuất hiện, không tức giận lúc nên tức giận.
Trong đầu xuất hiện một từ…lạ lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!