Chương 34: (Vô Đề)

Trời còn chưa sáng, Giản Dao nằm trong

sô pha ở phòng nghỉ cục cảnh sát, bỗng nhiên bừng tỉnh. Trong phòng u

ám, chỉ bật một ngọn đèn bàn. Cô ngây người trong chốc lát, quay đầu

nhìn, Bạc Cận Ngôn dựa vào một chiếc ghế sô pha khác, đang ngủ say.

Cô khẽ khàng đứng lên, đi rửa mặt, khi

quay về vẫn thấy anh không nhúc nhích, cho dù nằm trên sô pha chật hẹp

thì dáng ngủ vẫn rất ngay ngắn. Chân dài nên duỗi hết ra ngoài chăn.

Giản Dao nở nụ cười, đi qua, chỉnh lại chăn, đắp chân cho anh.

"Đúng là một người vợ…" Có người thấp giọng nói thầm.

Giản Dao khẽ hỏi: Tỉnh rồi?

Anh vươn tay ra, kéo cô vào trong lòng, ôm cô cùng nằm trên sô pha.

Chật quá đi. Cô nói.

"Theo lý thuyết sẽ không chật được." Anh nói,

"Bởi vì em nằm trên người anh. Chúng ta chồng lên nhau, luôn là như vậy."

Giản Dao nở nụ cười: Hừ.

Anh cũng cười, vùi mặt vào trong tóc cô, dường như rất mệt không muốn cử động.

Cô quay mặt sang, chìa tay xoa mặt anh,

ngón tay khẽ lướt qua mặt, đầu ngón tay chạm vào lông mày anh, còn có cả lông mi, dường như đam mê và yêu thương càng tăng thêm cho người đàn

ông trong lòng này.

Anh không nhúc nhích, giống như không phát hiện, giống như đang hưởng thụ, một lát sau mới bắt lấy ngón tay cô, khẽ hôn.

Anh yêu em.

Anh nói, giọng nói dịu dàng khàn khàn.

Em yêu anh. Cô cúi đầu dụi vào ngực anh.

Cốc cốc cốc… Có người gõ cửa.

Anh kéo cô đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút, sau đó đi rửa mặt, cô đi mở cửa.

Nửa đêm nửa hôm, trong văn phòng chỉ bật một ngọn đèn mờ. Vẻ mặt An Nham nghiêm trọng đứng bên ngoài:

"Tưởng Học Nhiễm chết rồi."

Giản Dao chấn động.

Lúc này Bạc Cận Ngôn đã đi tới phía sau cô, khuôn mặt lạnh lùng:

"Không phải đã phái người đến bảo vệ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!