Ra khỏi phòng thẩm vấn, tâm trạng hưng
phấn và kích động mãnh liệt ập vào ngực Phương Thanh. Theo bản năng, anh ta muốn tìm người trò chuyện.
Một mình anh ta tựa vào trong hành lang hút thuốc, lấy di động ra.
Cách hôm anh ta tặng hoa đã được một ngày. Trong di động vẫn không có cuộc gọi hay tin nhắn nào của cô.
Phương Thanh buồn bực hút hết điếu thuốc, đứng dậy đi dưới bầu trời sao sáng ngời.
Phải nắm chắc, điều tra vụ án này.
Phương Thanh lại mang theo đội đến khu
hoạt hình. Bởi vì vụ án giết người bằng thuốc độc xảy ra, nên Comic
-Con
phải hủy bỏ, nhưng vẫn có người đang dọn dẹp đồ đạc trong sân vận động.
Có người nói Comic
-Con sẽ tổ chức lại sau.
Trước kia Phương Thanh chưa bao giờ đến
nơi thế này. Khắp nơi tràn ngập không khí thanh xuân của thiếu nam thiếu nữ, quần áo lố lăng đi qua trước mặt. Nhìn từ bên ngoài, bọn họ nổi
tiếng và chói mắt như thế, cực kì cá tính, phóng đãng không kiềm chế
được. Dường như không có gì lọt vào mắt họ ngoài biểu diễn trên sân
khấu.
Nhưng Phương Thanh và những cảnh sát
khác cũng cảm thấy xúc động, khi bọn họ đi đến hậu trường, nhìn thấy
nhóm thiếu niên cởi đồ trang sức, thay quần áo, tuy còn chưa gỡ bỏ lớp
hóa trang, nhưng phần lớn đều mặc áo phông rẻ tiền, cúi đầu ngồi ở ghế
nhựa, thậm chí trên mặt đất còn có rất nhiều vỏ cơm hộp.
Đây là một quần thể vô cùng mâu thuẫn.
Khi biểu diễn, phóng thích cá tính cực hạn, muôn người chăm chú nhìn, giống như thế hệ bọn họ không sợ hãi chỗ nào.
Trở lại trong cuộc sống thật, đó là một cái vỏ bình thường, sống vật vờ, mờ nhạt trong đám người.
Hôm nay tới nơi này là để điều tra chuyên sâu, cũng là để xác minh phỏng đoán của Bạc Cận Ngôn.
Phương Thanh tìm những người cosplayer từng biểu diễn cùng nhóm Nguyệt Ảnh hỏi. Đó là một chàng trai cao lớn, lãnh đạm.
"Có biết người của nhóm Nguyệt Ảnh không?"
Phương Thanh hỏi.
Chàng trai đang đứng trước gương, cởi chiếc nón sắt nặng nề, đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!