Lúc hắn chết vô cùng đẹp y như hắn luôn ao ước.
Hắn là người đàn ông đẹp nhất tôi từng
gặp. Mái tóc dài đen mềm mại hơn nữ sinh, nghe nói mỗi ngày hắn đều cẩn
thận chăm sóc. Làn da hắn bị viên đạn xuyên qua tôi chạm vào vẫn nõn nà.
Đẹp nhất là ánh mắt của hắn, trong suốt
như nước hồ mùa thu. Cho dù là người thiếu lãng mạn như tôi, liếc mắt
một cái, tim cũng đập thình thịch.
Nhưng hắn thật đẹp, cũng quá kiêu ngạo. Cho nên không hợp với đám đông.
Không ai thích hắn, ngoài đàn ông hoặc phụ nữ muốn lên giường với hắn.
Nhưng hắn cũng không để cho bất cứ ai chạm vào mình.
Sau đó hắn chết, máu tươi từ trong ngực hắn gầy yếu nhợt nhạt trào ra.
Tôi thấy chúng nhuộm thành biển.
Giống như ghi lại tội ác của đám chúng tôi vậy.
Dục vọng là tội, xuôi theo dòng nước là ác.
Quân nói như thế.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy trời xanh bao
la. Dưới sân khấu chỉ có lác đác người xem. Bọn họ nhìn thấy khuôn mặt
hóa trang của tôi, không ngừng giơ di động chụp ảnh.
Tôi đặt đao lên vai, tôi nhìn nền đất xi măng, lại giống như nhìn thấy thi thể khắp nơi trên chiến trường. Tôi
nhìn cơ thiếp đối diện, lông mày nàng đen đậm, nóng bỏng như lửa. Bộ
quần áo màu đỏ che hết cơ thể trắng nõn mềm mại, nàng xấu hổ đi tới, đem một ly rượu đưa cho tôi.
Tôi khẳng khái cười, giống như một tướng quân chân chính.
Mặc dù ở trong hiện thực tôi chỉ là một
lập trình viên sắp làm cho một công ty nhỏ, nhưng ở trên sân khấu, tôi
có thể trở thành tướng công hàng vạn thành.
Tôi nghĩ, thực ra chúng tôi không có gì khác biệt. Cho dù chỉ một nghìn tệ cũng có thể làm cho chúng tôi từ bỏ giấc mộng.
Nhưng tôi thực sự thích thế giới mơ mộng này.
Tôi nhận lấy rượu, giao bôi với nàng, uống một hơi cạn sạch.
Tiếp đó, có lẽ tôi nên ôm lấy thắt lưng nàng, màn trình diễn không hấp dẫn quá nhiều người xem này sẽ chấm dứt.
Tôi không nhúc nhích được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!