Chương 23: Phiên Ngoại Tạ Mẫn – Bạch Lộc Trường Minh (Phần 2)

Nếu biết lần đó đi du lịch xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không để cho con bé đi.

Mấy năm nay con bé sống quá vất vả, cho nên nói với tôi muốn ra

ngoài chơi một chuyến, tôi giơ hai tay đồng ý, còn đưa tiền thưởng một

tháng cho con bé. Tôi nghĩ con bé nhất định sẽ đi cùng bạn, làm sao nghĩ đến con bé đi một mình, cũng không có người bạn nào để thổ lộ tâm tình, một mình đi nơi xa.

Ngày thứ năm sau khi Đông Sinh mất tích, tôi tan làm về nhà, gọi

điện thoại cho cảnh sát, vẫn là câu xin lỗi như cũ:

"Chúng tôi đang điều tra. Chị Tạ, chị thử nghĩ xem con chị còn muốn đi đâu mà không nói cho chị không? Hoặc là điện thoại đã hết tiền thì sao?"

Không! Không đâu! Tôi gần như gào thét nói,

"Con bé nhất định sẽ gọi điện thoại cho tôi, sẽ không hồ đồ như vậy. Chắc chắn là con bé đã xảy chuyện rồi, nhất định phải tìm được con bé! Tìm được con bé!"

Nhưng không tìm thấy.

Cảnh sát nói có chứng cứ chứng tỏ con bé ở thành cổ mấy ngày, sau đó đi đến thành phố khác.

Sau đó mất tích.

Có người từng gặp con bé, nhưng lại không biết con bé đi đâu.

Đông Sinh của tôi tựa như giọt mưa rơi trên mặt đất, cứ thế bốc hơi biến mất.

Nhưng con bé là giọt nước duy nhất của tôi.

Tôi xin nghỉ việc, bán nhà, mang theo tất cả tiền tiết kiệm, bắt đầu tìm kiếm.

Tôi tìm rất nhiều lần khắp ngõ ngách thành phố kia. Không thấy, tại sao tìm khắp rồi mà vẫn không thấy.

Tôi ở đó tìm một năm, tiền đã không còn nhiều.

Sau đó tôi tới thành cổ.

Có một hôm, tôi ở trong khách sạn, nhìn thấy mình trong gương, bỗng nhiên sợ tới mức tỉnh mộng.

Đó là tôi sao?

Trước kia tôi làm giáo viên, chỉ phải làm việc nhà. Sinh nhật năm

ngoái, Đông Sinh còn khen tôi, mẹ con thật xinh đẹp, trẻ tuổi, da lại

còn trắng, giống như chị gái của con vậy. Tuy lời nói của con bé hơi

khoa trương, tôi đã có tóc bạc rồi, nhưng hiện tại sao lại là bộ dáng

trong gương?

Làn da không còn trắng nõn, phơi nắng trở nên đen thui. Ngón tay thô đen bẩn thỉu, đầu đầy tóc bạc. Giết con gà thôi, tôi cũng phải nhờ đến

cha Đông Sinh.

Hiện tại tôi chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể nâng

được bao tải chỉ vì để kiếm được chút tiền cơm trưa, sau đó ăn no tiếp

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!