Còn nhớ khi đó con bé mới 3 tuổi, cái đầu nho nhỏ, cánh tay mập mạp, ánh mắt đen láy. Ai từng gặp cũng khen con bé xinh đẹp.
"Cô nhóc xinh đẹp này lớn lên nhất định sẽ là mỹ nhân."
Khi đó, tôi luôn vui sướng, kiêu ngạo. Đông Sinh kế thừa ưu điểm của tôi và chồng, trong mắt tôi, từ nhỏ con bé đã là đứa vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa khi còn nhỏ, con bé còn thông minh như vậy.
Lúc nào cũng phải mẹ ôm, dính lấy tôi không chịu buông tay. Điều này
khiến cho cha con bé ghen không ít, nhưng có cách nào chứ, con bé là
linh hồn, là miếng thịt trong tim tôi.
Tôi dạy Toán ở trường học trong trấn nhỏ. Cha con bé là công nhân bình
thường. Thu nhập của chúng tôi không cao, nhưng luôn vui vẻ. Mùa hè, cha con bé sẽ mang nó đến khe suối bơi lội. Mùa đông, cả nhà chúng tôi vây
quanh lò sưởi, tôi kể chuyện cho con bé nghe.
Chúng tôi vô cùng vui vẻ. Mỗi giây mỗi phút đều giống như được ông trời
ban ơn. Bởi vì sự xuất hiện của bảo bối Đông Sinh, làm cho cuộc sống
bình thường của chúng tôi trở nên đặc biệt.
Sau đó con bé dần trường thành, vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng bắt đầu hơi nổi loạn, có những tâm sự không muốn chia sẻ với mẹ.
Cô gái xinh đẹp thì luôn gặp phải chuyện phiền phức. Khi học cấp hai, số lượng nam sinh theo con bé về nhà khá nhiều, tôi còn nhìn thấy con bé
nhịn tiền ăn sáng mua son môi tô, tôi luôn rất tức giận. Khi đó cha con
bé luôn khuyên tôi:
"Bỏ đi… Bỏ đi, con gái trưởng thành là như vậy đấy, bà không thể quản nó quá nhiều." Tôi không đồng ý, tôi không ngừng dạy
bảo con bé không được qua lại với nam sinh. Tôi vứt son môi giá rẻ con
bé mua đi.
Khi đó, con bé cũng hơi cái giận, khóc rồi đóng sầm cửa phòng lại, mấy ngày giận dỗi không nói chuyện với tôi.
Lúc ấy tôi không để tâm.
Cha mẹ nghiêm khắc dạy bảo sau này sẽ mang lại lợi ích cho con bé.
Nhưng khoảng cách giữa tôi và Đông Sinh cũng bắt đầu từ đó.
Cấp ba con bé bắt đầu trở nên im lặng. Mặc dù tôi phát hiện thư nam sinh viết cho con bé trong cặp sách, nhưng trước khi tôi tra hỏi, con bé sẽ
thản nhiên mở miệng:
"Mẹ, mẹ không cần phải để ý bọn họ, chỉ là đám nam sinh ngây thơ muốn chết." Tôi nhất thời không biết nói gì cho phải.
Lúc ấy tôi cảm thấy con bé nhất định là đã có bạn trai, yêu sớm, nhưng
chưa từng thấy nam sinh kia, cũng không bắt được chứng cứ. Ở nhà con bé
không nói quá nhiều, khi ăn cơm sẽ đeo tai nghe nhạc hoặc ôn bài. Giống
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!