Chương 20: (Vô Đề)

Trong bóng đêm, có người đang cười. Khe khẽ, lanh lảnh, phẫn nộ, ngạo mạn.

Giản Dao nhíu mày, tay cũng bám chặt ga giường bên dưới.

Hắn tới ngày càng gần. Hắn vuốt ve giống như vật nuôi, khẽ khàng vuốt

tóc cô. Sau đó là giọng nói thân mật của tình nhân:

"Làn da đẹp như vậy, yên tâm, tuy rằng tôi sẽ dùng roi, nhưng nhất định sẽ không làm tổn thương đến làn da phía sau của cô. Thật đẹp!"

Giản Dao giật mình mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trần nhà nhạt nhẽo của khách sạn. Hóa ra trời đã sáng, cả người cô đầy mồ hôi.

Cô ngồi trên giường một lát, đứng dậy đi rửa mặt.

Cảm giác hoàn toàn tỉnh táo mới phát hiện Bạc Cận Ngôn không có ở trong phòng.

Anh lại chạy đi đâu đó một mình rồi.

Cô gọi điện thoại cho anh:

"A lô, anh đang ở đâu vậy?"

"Anh ở chỗ Phương Thanh." Giọng của Bạc Cận Ngôn bình thản,

"Có chút chuyện. Em ngủ ngon không?"

Giản Dao đáp: Rất ngon.

"Đến đây đi, bọn họ mua bữa sáng phong phú lắm, thậm chí còn mua một phần bánh tôm nướng cho anh. Có lẽ là xuất phát từ khâm phục và biết ơn anh, nhưng cũng không cần thiết."

Giản Dao nhịn không được bật cười, hỏi:

"Vậy anh đã ăn phần bánh tôm kia chưa?"

Bạc Cận Ngôn: … Ăn hết rồi.

Giản Dao khẽ mỉm cười, nhưng mi tâm vẫn nặng nề, bất tri bất giác im

lặng trong chốc lát. Bạc Cận Ngôn nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường

của cô, giọng nói cũng thay đổi, vô cùng dịu dàng thấp giọng hỏi: Em sao vậy?

Giản Dao nói:

"Cận Ngôn, em muốn ở riêng với anh một lúc."

Anh im lặng một chút, đáp:

"Anh lập tức về bên cạnh em."

Vâng.

Ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, trên đường sạch sẽ im lặng, không có người.

Giản Dao đứng dưới tàng cây một lát, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn chạy từ cục

cảnh sát ở phía đối diện. Hôm nay hiếm khi anh mặc áo phông màu xanh,

quần dài màu đen, cùng với mái tóc đen và làn da trắng, càng thêm tuấn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!