Khi cửa bị đẩy ra, bà ba Trương Cúc Phương vẻ mặt ngơ ngác nhìn bọn họ.
Phương Thanh liếc cô ta một cái, mang đội vào nhà. Nhóm cảnh sát mặc
đồng phục màu đen, tiếng bước chân nặng nề, khiến mỗi người trong viện
đều trợn mắt.
Làm gì vậy?
Sao lại thế này?
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Lan đứng ở cửa phòng, sắc mặt phức tạp. Sau đó, bóng dáng của cô ta biến mất.
Nhóm cảnh sát nhanh chóng kiểm soát toàn bộ người trong viện, khi chạy
đến phòng Diêu Viễn Qua lại phát hiện bên trong phòng trống không, tìm
kiếm từng góc một vẫn không thu hoạch được gì.
Sao lại thế này? Phương Thanh thấp giọng hỏi.
Một nhân viên điều tra đáp:
"Không đúng, người của chúng tôi luôn nhìn chằm chằm bên ngoài, Diêu Viễn Qua chưa từng ra ngoài, sao lại không thấy đâu chứ?"
Chỉ còn lại phòng của Minh Lan, Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn liếc nhau,
Phương Thanh nói:
"Đi tìm cô ta nói chuyện." Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình
thản.
"Tại sao các người lại xông vào nhà của tôi?" Minh Lan ngồi trên sạp cạnh cửa sổ, lạnh lùng hỏi.
Như thể mong muốn gì đó, lại yên bình như nước.
Phương Thanh đáp:
"Đây là lệnh khám xét. Minh Lan, chúng tôi có chứng cứ hoài nghi cô có liên quan đến các vụ án mất tích vào năm 2014, 2015 của Chu Phương Lâm và Ninh Thiến Duệ."
Môi Minh Lan giật giật, nhưng sắc mặt vẫn lạnh như băng:
"Các người đang nói gì tôi không hiểu. Tôi cũng không biết các người nói gì."
Diêu Viễn Qua đâu?
Phương Thanh hỏi.
Minh Lan im lặng, mười ngón tay được chăm sóc vô cùng tốt, nắm lại thật chặt, nhưng cô ta còn đường lui nào khác sao?
Không có.
"Những cô gái đó hiện tại ở đâu?" Phương Thanh quát.
Minh Lan vẫn nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra ý cười hoảng hốt.
"Đã nói rồi tôi không biết, bọn họ không có một chút quan hệ nào với chúng tôi, với Viễn Qua, với nhà họ Diêu. Các người còn muốn ầm ĩ tới khi nào đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!