Chương 13: (Vô Đề)

Giản Dao và Bạc Cận Ngôn vừa lên lầu, lập tức nhìn thấy Phương Thanh mang

theo một nhóm người vội vàng lên đường. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Giản Dao nói:

"Chúng tôi đi cùng với các anh." Bạc Cận Ngôn cũng gật đầu.

Xe cảnh sát chạy như bay, vẻ mặt Giản Dao căng thẳng. Bạc Cận Ngôn nhạy bén, hỏi:

"Em đang lo lắng cho người cha kia?"

Vâng. Giản Dao đáp,

"Ông ấy đã mất con rồi. Em không hi vọng ông ấy nhất thời xúc động mà gặp chuyện không may."

Nhớ tới cha của em?

Bạc Cận Ngôn lại hỏi.

Giản Dao tựa đầu vào vai anh, im lặng. Bạc Cận Ngôn khẽ vuốt tóc cô, suy nghĩ nói: Nhưng mà em có anh.

Giản Dao cười:

"Anh cũng không phải là cha em."

Ý của anh là… Trong mắt anh có ánh sáng thoáng qua,

"Sau này anh sẽ là người cha tốt."

Giản Dao chớp mắt, nhìn anh không nói lời nào.

Nhà họ Diêu quả nhiên đã trở nên hỗn loạn.

Không nói đến việc khách sạn đã ngừng việc kinh doanh, khi đám người

Phương Thanh tiến vào, nhóm nhân viên phục vụ cũng đang vô cùng hoảng

hốt.

Hậu viện đã xảy ra chuyện.

Hóa ra là khi Phó Đại Phàm nhìn thấy notebook của cảnh sát, cả người như phát điên, đau lòng cho con trai vận may không tốt, gặp phải kẻ thần

kinh bị giết thảm.

Càng suy nghĩ, ánh mắt ông lại càng chăm chú vào

những dòng miêu tả về nhà họ Diêu.

Nếu không phải nhà họ Diêu hành hạ Đồng Mẫn, thì chị ta làm gì đến nỗi ngày càng điên cuồng đi giết người như vậy?

Nếu không phải Diêu Viễn Qua lấy nhiều vợ như vậy, những người phụ nữ

này không chiếm được sự sủng ái, trút giận lên hết người giúp việc, thì

con ông sao phải chịu liên lụy như vậy?

Đúng là tai bay vạ gió!

Chờ bắt được Đồng Mẫn thì có ích gì chứ? Còn có tác dụng gì? Phó Đại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!