Chương 1: (Vô Đề)

Mặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt.

Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ.

Hự… cô lạc đường mất rồi.

Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp.

Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu.

Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu.

Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ.

Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy

người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: Là anh à.

Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này.

Người nọ cũng cười, hỏi:

"Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?"

Đông Sinh le lưỡi:

"Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa."

Người nọ mở cửa ghế sau cho cô:

"Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi."

Đông Sinh hơi bất ngờ:

"Sao em có thể không biết ngại như thế chứ."

Cuối cùng vẫn lên xe, trên đường đi trò chuyện vui vẻ.

Gió khẽ khàng lay động ngọn cây, bóng cây loang lổ ánh vào trong xe, trong

cửa kính xe hiện lên nét mặt tươi cười. Điều hòa nhiệt độ mở mát lạnh,

cả người Đông Sinh vô cùng thoải mái.

Người nọ lấy chai nước từ trong tủ lạnh đưa cho cô, Đông Sinh vui vẻ nhận lấy, mở nắp uống.

Sau đó mí mắt dần trở nên nặng nề, Đông Sinh cảm thấy không đúng, nhưng làm sao còn mở mắt nổi cơ chứ. Cô muốn bắt lấy tay người nọ đang lái xe,

nhưng lập tức bị gạt đi.

Trong mơ hồ, xe hình như đi vào một nơi vô cùng im lặng, cô nhắm hai mắt lại.

Cô nằm trên mặt đất không ngừng

khóc:

"Thả tôi ra… Xin anh hãy thả tôi ra… Tôi sẽ đưa tất cả tiền cho anh…" Người nọ ở phía sau cởi đồ, hắn giữ lấy thắt lưng cô, tham lam

vuốt ve làn da non mềm ở mông, sau đó mãnh liệt xỏ qua người cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!