Đánh tiếng tiễn Mặc Vũ đi, Hồng Đậu không nhịn được tiến lên mừng rỡ nói: "Tiểu thư, người thật sự không cần Thẩm gia thế tử nữa sao?"
"Sao, ngươi còn tưởng ta nói đùa sao?" Khương Thời Nguyện hỏi ngược lại, "Nhà họ Bùi hiển hách như vậy, là thứ ta có thể đem ra đùa cợt được sao?"
Hồng Đậu gãi gãi đầu: "Chủ yếu là quyết định của tiểu thư thật đột ngột nha. Trước kia người còn nói không gả Thẩm thế tử thì không gả ai, giờ lại đột nhiên nói không cần nữa. Đến giờ nô tỳ vẫn còn hơi hoảng hốt đây, còn tưởng người muốn học theo mấy thoại bản mà chơi trò dục cầm cố túng hay tâm kế gì đó cơ..."
Ngày đó Hồng Đậu không đi cùng mình, cũng không nghe được những lời tàn nhẫn đến thấu xương kia.
Hồng Đậu nếu như biết, có lẽ sẽ không có sự nghi ngờ này rồi.
Khương Thời Nguyện đùa rằng: "Ngươi cứ xem như ta đã chơi chán rồi, lãng tử quay đầu, thu tâm lại rồi. Tiểu thư nhà ngươi vốn dĩ, cầm lên được thì buông xuống được, tiêu sái lắm."
Câu nói này, Hồng Đậu quả thật không hề nghi ngờ.
Tiểu thư chính là như vậy, khi thích thì tràn đầy chân thành không hề mơ hồ, nhưng nếu không thích nữa, rút lui còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Khương Thời Nguyện nói xong đang định lên xe ngựa, phía sau liền vang lên tiếng của Bùi Trâm Tuyết.
"Khương tỷ tỷ."
Khương Thời Nguyện quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Trâm Tuyết và Diệp Vãn Ninh từ trong đại môn đuổi ra, hai người mỗi người ôm một chậu mặc cúc đang nở rộ tuyệt đẹp.
Diệp Vãn Ninh áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tiếp đãi không chu đáo. Hạ nhân nói với ta là muội sắp đi, ta liền vội vàng đuổi theo. Trâm Tuyết nói nhà ta chẳng có gì ra hồn, chỉ có mặc cúc này nở đẹp mắt, tặng mỹ nhân là thích hợp nhất."
"Không có chuyện đó đâu, ta thấy tỷ tỷ bận rộn, nên không dám quấy rầy, không ngờ vẫn làm phiền rồi." Khương Thời Nguyện áy náy cười nói.
Suốt cả yến tiệc, Bùi Trâm Tuyết một đường bầu bạn với Khương Thời Nguyện, Diệp Vãn Ninh cũng không ngừng giới thiệu bạn bè cho Khương Thời Nguyện, Khương Thời Nguyện đã rất lâu không được vui vẻ như vậy.
Bùi Trâm Tuyết tiến lên khoác lấy tay Khương Thời Nguyện, khuôn mặt nhỏ dụi dụi.
"Sao thời gian trôi nhanh quá vậy, ta thật không nỡ xa Khương tỷ tỷ nha."
Khương Thời Nguyện cũng có chút luyến tiếc, lập tức nói: "Ngày khác ta sẽ hạ thiệp mời hai vị đến Tướng quân phủ chơi."
"Được nha, được nha." Bùi Trâm Tuyết hưng phấn nói: "Nghe nói Tướng quân phủ của các ngươi có một tấm da hổ, ngay cả đầu hổ cũng còn nguyên vẹn, đặt ở đó trông hệt như thật, oai phong lẫm liệt, có phải không?"
Hồng Đậu nhanh nhảu nói: "Là thật đó, đó từng là trấn trại chi bảo của Mãnh Hổ Trại chúng ta, dì Tần hôm qua kiểm kê kho tàng còn nói muốn lấy ra làm của hồi môn cho tiểu thư nhà ta nữa."
Bùi Trâm Tuyết cười: "Vậy thì ta cũng không cần đặc biệt chạy tới tướng quân phủ của các ngươi xem làm gì, ta ở nhà chờ là được rồi."
Khương Thời Nguyện mặt hơi đỏ, không thấy khó chịu, trái lại trong lòng ấm áp.
Hôm nay cả buổi yến tiệc, bất kể là Tô Lê Lạc cố ý khiêu khích, hay những người khác châm chọc nói kháy, Bùi Trâm Tuyết đều không biểu lộ một chút khinh miệt nào đối với Khương gia.
"Trời đã không còn sớm nữa, hôm nay đa tạ Diệp tỷ tỷ khoản đãi."
Khương Thời Nguyện lại cáo từ, đang nói chuyện, bỗng nhiên có một cỗ xe ngựa chạy tới.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, một bóng người đã vén rèm nhảy thẳng xuống.
"Ta tới muộn sao? Yến tiệc đã kết thúc rồi sao?"
Giọng nói vang dội, Bùi Tử Dã khoác một thân y phục màu đỏ cua thu bắt mắt, chạy tới mấy bước, đuôi ngựa búi cao bay phấp phới cùng vạt áo, phóng khoáng lại ngạo nghễ.
Ánh mắt Khương Thời Nguyện nhất thời đổ dồn lên người Bùi Tử Dã – chính chủ cuối cùng cũng tới.
Bùi Tử Dã mỉm cười tiến lên, nhìn bộ dạng nịnh nọt của Bùi Trâm Tuyết là biết, vị trước mắt này chính là tiểu thẩm sắp về nhà hắn.
Bùi Tử Dã lập tức thu lại vẻ phóng túng, cười lấy lòng Khương Thời Nguyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!