Phiên ngoại: Bùi Trâm Tuyết x Tạ Cảnh Hoài 2 ---
Có lẽ là từ nhỏ chưa từng chịu thất bại, nên mới nuôi nàng thành người không biết trời cao đất rộng đến vậy.
Bùi Trâm Tuyết vẫn luôn không nghĩ rằng sẽ có hậu quả nghiêm trọng nào, trong đầu nàng chỉ tràn ngập sự tức giận và ý muốn trả thù.
Đó là sự nghiệp nàng khổ tâm gây dựng bao năm, dù không phải cao sang gì, nhưng cũng là tâm huyết khiến nàng kiêu hãnh, cứ thế bị Tạ Cảnh Hoài tùy tiện hốt gọn, cơn tức này bảo nàng làm sao mà nuốt trôi cho được!
Kế hoạch trốn hôn diễn ra khá thuận lợi, sau khi nàng gật đầu, Khương Quý Phi ngày hôm sau liền mời gia đình họ Bùi và Bùi Trâm Tuyết vào cung.
Khương Quý Phi rất yêu thích nàng, luôn nắm tay nàng, nét mặt hiền từ phúc hậu, không hề có chút kiêu căng nào, giống hệt như nàng tưởng tượng.
Kiên cường cứng rắn nhưng không thiếu vẻ dịu dàng từ ái.
Bùi Trâm Tuyết vẫn luôn tự cho mình là một người rất phản nghịch, nàng luôn đặc biệt ngưỡng mộ và say mê những nữ tử độc đáo khác thường.
Câu chuyện đầu tiên của nàng, viết về một nữ tướng quân tiêu sái phóng khoáng, người đó chính là Khương Quý Phi.
Bỏ phấn son múa song đao, văn thông binh pháp, võ có thể giết địch, Khương Quý Phi và Tiên đế khi ấy song bích hợp nhất, sắc bén không gì cản nổi, xứng danh truyền kỳ.
Khương Quý Phi tuy đã về hậu trạch, nhưng lại tiếp nối truyền kỳ lên cha mẹ Khương Thời Nguyện.
Chính là nhờ người hết lòng tiến cử, sa trường mới lại xuất hiện nữ tướng quân truyền kỳ thứ hai, đoạn song bích hợp nhất thứ hai.
Một gia tộc Khương nhỏ bé lại có thể xuất hiện hai nữ tướng quân phi thường đến thế.
Bùi Trâm Tuyết nhiệt huyết sôi trào, từng rất say mê tìm hiểu chuyện nhà họ Khương, ánh mắt tự nhiên cũng sẽ quét qua vị Tam Hoàng tử kia.
Khi ấy, Tạ Cảnh Hoài đã rời kinh mang binh, chinh chiến khắp nơi, tin tức truyền về kinh thành nhiều nhất chính là "Tam Hoàng tử lại thắng trận rồi" "Tam Hoàng tử lại bình định một vùng rồi".
Khi ấy, nàng không biết tướng mạo chàng, nhưng trong lòng đã từng ca ngợi chàng rất cao.
Nàng ca ngợi chàng tuổi trẻ thần dũng, trí mưu vô song, không hổ là huyết mạch của họ Khương, mạnh hơn biết bao lần so với Ngũ Hoàng tử tác uy tác phúc trong kinh.
Nàng sớm đã có ý định đưa chàng vào câu chuyện của mình, chàng vốn có thể làm một "người tốt quang minh vĩ đại" trong thoại bản của nàng, nhưng ai bảo chàng không biết điều không phân biệt phải trái!
Trí mưu cái quỷ gì!
Chỉ là một võ phu thô lỗ chỉ biết múa đao múa thương đánh người mà thôi!!
Nàng trong hiện thực không động được đến chàng, vậy chẳng lẽ không thể trút giận trong thoại bản sao?
Vào cung hội kiến, gặp được Khương Quý Phi, nàng tự nhiên cũng gặp được Tạ Cảnh Hoài.
Đây là lần đầu tiên hai người chính thức chạm mặt.
Mắt chàng chưa mù hẳn, vừa vào điện đã nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bùi Trâm Tuyết nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng bất biến của chàng thoáng qua vẻ kinh ngạc và hiếu kỳ.
Nhưng đây có là gì, màn hay vẫn còn ở phía sau.
Nàng ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt chàng, cười như không cười nói: "Đã lâu không gặp, Thái tử Điện hạ."
Mọi người trong điện đều rất ngạc nhiên, nhao nhao đoán mối quan hệ giữa nàng và Tạ Cảnh Hoài, Khương Quý Phi càng trực tiếp hỏi: "Cảnh Hoài, con và Trâm Tuyết đã sớm quen biết ư?"
Bùi Trâm Tuyết nhìn Tạ Cảnh Hoài dường như cười một tiếng, rồi nhìn nàng nói: "Không đánh không quen biết, có thể nói là gặp mặt hận không sớm hơn."
Bùi Trâm Tuyết lập tức tức điên người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!