Chương 9: Nhà vua có đôi tai lừa

Khi tiếng khóc của con nít vọng vào quán lẩu, Trình Vân đang nũng nịu gắp miếng thịt bò vào bát chồng mình.

Ban đầu bà ta chưa phát hiện ra nhưng càng nghe càng thấy quen tai, thấy nhân viên phục vụ tụ tập về hướng kia nên cũng đứng dậy đi theo xem thế nào.

Vừa nhìn thấy đã hốt hoảng.

Cách họ mấy quán, có một người đàn ông thân hình vạm vỡ cánh tay xăm trổ đang giận dữ quát lớn: "Đây là con cái nhà ai? Có biết dạy con không thì bảo!"

Mà đứa con trai bé bỏng nhà mình thì đang ngồi bệt dưới đất, nước mắt nước mũi tèm lem.

Một nhân viên nữ đi tới kéo cậu bé lên.

Nguyên Du Xuyên lập tức khóc càng to hơn.

Trình Vân đẩy chồng một cái, muốn ông ra mặt. Nguyên Ngật liếc sang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nghe bảo Xuyên Xuyên khóc mới nhanh chóng đặt đũa xuống cùng vợ đi tới.

Trình Vân vội vàng chạy đến, vừa nói "Xin nhường đường" vừa đẩy đám đông ra.

Nguyên Dã thấy vậy bèn chậm rãi xuất hiện.

Trình Vân ôm con vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Xuyên Xuyên, sao con lại khóc?"

Vừa thấy mẹ, Nguyên Du Xuyên càng tủi thân hơn, cậu nhóc chỉ tay vào người đàn ông đằng kia: "Chú ấy đánh con."

Nghe thấy thế, Trình Vân lo lắng ngồi xổm xuống kiểm tra toàn thân con mình xem bị đánh ở đâu.

Nguyên Du Xuyên không đáp.

Trình Vân như gà mẹ bảo vệ con, hùng hùng hổ hổ hỏi: "Các người đánh con tôi hả?"

Người phụ nữ ngồi cùng bàn với người đàn ông xăm trổ kia lên tiếng: "Ai đánh? Chỉ đẩy nhẹ một chút mà thôi, thằng con chị đừng có mà đổ oan cho người khác!"

"Đẩy một chút mà cũng được hả?" Trình Vân trừng mắt: "Ai cho phép các người đẩy con nít!"

Người đàn ông xăm trổ tức quá hoá cười: "Đẩy thì sao? Tôi không đánh nó là may lắm rồi đấy."

Trình Vân hít sâu một hơi: "Anh nói chuyện kiểu gì thế?"

"Kiểu gì là kiểu gì? Con chị tay bẩn bôi lên người người khác là đúng à? Chị không biết dạy con thì đừng dẫn ra ngoài làm gì cho xấu mặt ra, đỡ gây chuyện cho người khác." Người đàn ông xăm trổ đáp.

Người phụ nữ bên cạnh cũng phụ hoạ theo: "Đúng thế, ban đầu bạn trai tôi còn tốt bụng khuyên nhưng nó đâu có nghe. Chẳng lẽ chúng tôi phải ngồi im cho nó bôi loạn hả? Bồ Tát cũng không tốt tính được như vậy đâu." Nói xong thì vứt đống giấy ăn lấm lem bẩn xuống trước mặt Trình Vân.

Nhân chứng vật chứng có đủ, Trình Vân nghẹn họng không cãi được câu nào. Trong lúc ấy, bà ta đột nhiên nhớ đến nhân vật quan trọng nhất, bèn nhìn xung quanh tìm kiếm.

Nguyên Dã kịp thời xuất hiện.

"Cháu xin lỗi." Giọng nói trong trẻo của chàng trai vang lên, ngay lập tức xoa dịu bầu không khí giương cung bạt kiếm: "Lỗi tại cháu không trông em trai ạ."

"Cháu xin lỗi ạ."

"Thành thật xin lỗi ạ."

Anh cụp mắt, thái độ khiêm tốn.

Người phụ nữ liếc nhìn Nguyên Dã một cái, thấy áo chàng trai này còn bẩn hơn của bạn trai mình thì khịa một câu: "Hơ, bảo sao, người nhà nó còn đối xử vậy, nào dám hy vọng đối xử biết điều tử tế với người ngoài."

Trình Vân vốn định phản bác lại, nghe thấy thế thì không dám ho he gì nữa.

Thấy xung quanh có người giơ di động lên, Nguyên Ngật vốn đang im lặng đứng bên cạnh vội vàng xách Nguyên Du Xuyên lên, quát khẽ: "Khóc cái gì mà khóc! Mau xin lỗi cô chú đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!