Chương 6: Ký hiệu hình tròn

Chai nước trái cây vị đào đã bị Xuân Tảo uống hết sạch chỉ trong vòng hai tiết, trong khi đó chai còn lại của Đồng Việt thì không vơi một giọt nào.

Sau tiết tự học buổi tối, cô nàng vẫn ôm khư khư nó trong lòng, thậm chí dọc đường còn giơ cao hai tay lên cầu nguyện với trăng sao, cầu cho mình và Nguyên Dã sẽ thành một đôi.

Xuân Tảo nhiều khi cảm thấy bó tay trước những lời nói và hành động của bạn mình, nhưng cô rất ít khi xen vào.

Tuy nhiên cô cũng không vứt vỏ chai đi mà nhét nó vào ngăn bên của cặp sách rồi mang về nhà.

Vừa bước vào cửa, một mùi thơm phảng phất bay ra. Đó là bữa ăn nhẹ mà Xuân Sơ Trân chuẩn bị cho con gái. Xuân Tảo chào "Mẹ" một tiếng rồi quay đầu đi vào phòng mình.

Xuân Sơ Trân gọi cô lại.

Xuân Tảo quay đầu: "Sao vậy ạ?"

Xuân Sơ Trân hỏi: "Cặp sách con có gì thế?"

Xuân Tảo ngoái đầu lại, nhận ra bà đang hỏi chai nước có vỏ ngoài đẹp đẽ mà bình thường cô chẳng bao giờ mua.

Để khỏi bị mẹ suy diễn, cô bình tĩnh nói dối: "Đồng Việt mời con uống ạ."

Xuân Sơ Trân bĩu môi: "Con đừng có uống mấy loại nước toàn đường hóa học ấy, không tốt cho não đâu."

Xuân Tảo á khẩu một lúc rồi phản pháo: "Mẹ nói ít lại thì đầu óc con càng thông minh hơn đấy ạ."

"Con…" Xuân Sơ Trân giận tái mặt.

Xuân Tảo treo cặp sách lên lưng ghế rồi ra ngoài ăn bữa khuya.

Xuân Sơ Trân là tín đồ trung thành của thực phẩm dưỡng sinh, bà rất hay răn dạy cô "kiến thức về sức khỏe" bất kể đúng sai và những món ăn bà nấu đa phần đều là kiểu thanh đạm. Gà rán và khoai tây chiên của McDonald"s hay KFC rất hiếm khi xuất hiện trong bữa khuya của nhà họ.

Chẳng hạn như tối nay là món bánh trôi đậu đỏ, trên bề mặt rắc một lớp mỏng hoa quế khô vàng óng trông rất đẹp mắt, nhưng khi xúc lên ăn thì gần như không có vị ngọt gì cả.

Xuân Tảo ăn một cách máy móc, bỏ từng viên bánh trôi nhạt nhẽo vào miệng.

Xuân Sơ Trân đứng một bên cảm thấy buồn chán nên đeo kính lão lên, lấy máy tính bảng từ phòng mình ra xem livestream.

Mặc dù bà đã mở âm lượng thấp nhất nhưng cái giọng điệu PR về chất lượng sản phẩm của người dẫn chương trình vẫn phô trương và cao vút như muốn xuyên thủng cả màn hình.

Trong lúc đó Nguyên Dã cũng về đến nhà. Ba người chào hỏi qua loa xong thì chàng trai đi về phòng mình.

Sau khi thấy anh đã vào phòng, Xuân Sơ Trân ngạc nhiên quay lại hỏi: "Con nói xem, thằng bé này thật sự là hạt giống tương lai có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại ấy hả? Cứ hễ nghỉ là lại chạy đi đâu mất, mẹ chẳng thấy nó học bao giờ."

Mẹ hỏi con con biết hỏi ai? Xuân Tảo cũng thắc mắc y chang mà.

Nhưng cô không thích đánh giá người khác nên lập tức chuyển đề tài: "Mẹ lại muốn mua gì à?"

Xuân Sơ Trân lắc đầu: "Làm gì có, mẹ không dễ bị mấy cái quảng cáo này đánh lừa đâu, chỉ xem giết thời gian thôi."

Nghĩ đến ngăn tủ gần chất đầy những thứ đồ gì đâu mà mẹ đã mua, Xuân Tảo không khỏi thở dài.

Giọng nói của MC càng lúc càng cao.

Xuân Tảo nghe mà khó chịu, cô nhanh chóng uống hết nước sốt còn lại trong bát, lúc này Xuân Sơ Trân mới thoát livestream đi thu dọn bát đũa của cô.

Đang định về phòng, Xuân Tảo nhìn lướt qua chiếc máy tính bảng đang ở chế độ chờ.

Một kế hoạch đã bị cô tạm gác lại một lần nữa nảy mầm, Xuân Tảo nhìn thoáng qua bóng lưng mẹ rồi cầm lấy máy tính bảng.

Để thuận tiện, Xuân Sơ Trân không bao giờ cài mật khẩu cho các thiết bị điện tử, Xuân Tảo dễ dàng truy cập, mở ứng dụng âm nhạc và tìm video mà cô đã muốn xem từ lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!