Bọn họ hẹn nhau đi ngắm biển vào ngày cuối cùng của tháng Bảy, chọn điểm đến là một thành phố cấp huyện ở cực Nam tên là Vạn Lăng.
Thời điểm giữa hạ, nơi này lại đang vào mùa du lịch vắng khách. Do vị trí khá xa, sau khi hạ cánh xuống sân bay Mỹ Lan, cả nhóm phải tiếp tục di chuyển bằng tàu cao tốc rồi lại chuyển xe, đoạn đường dài khiến hai cô gái kiệt sức.
Xuân Tảo nghiêng đầu tựa vào vai Nguyên Dã, mệt đến mức ngủ quên, còn phát ra tiếng thở khẽ.
Về phần Đồng Việt, thậm chí cô nàng còn nằm nghiêng lên đùi Lục Cảnh Hằng, nước miếng chảy ra thấm thành một vệt nhỏ trên chiếc quần xám của cậu.
Nhưng Lục Cảnh Hằng chẳng buồn để ý. Cậu và Nguyên Dã đã đấu solo trong game Vương Giả Vinh Diệu được hơn chục trận.
Hai chàng trai đeo tai nghe, hoàn toàn nhập tâm, chân mày nhíu chặt, màn hình loang loáng ánh đao kiếm ngươi chết ta sống.
Chơi mãi, pin điện thoại nhanh chóng cạn sạch.
Nguyên Dã kết thúc một ván đấu, phát hiện sạc dự phòng để trong hành lý không tiện lấy ra. Anh không muốn đánh thức Xuân Tảo bèn gõ vào kênh chat chung trong game: Tạm nghỉ một phút, cho tôi mượn sạc dự phòng đi.
Lục Cảnh Hằng cách anh một dãy ghế, liếc nhìn rồi chỉ vào mái đầu đang ngủ say trên đùi mình tỏ ý bất lực.
Nguyên Dã đành khẽ nhích vai, đánh thức bạn gái.
Xuân Tảo mơ màng mở mắt, dụi dụi: "Gì thế anh?"
Nguyên Dã giơ màn hình: "Hết pin rồi."
"Lúc trên máy bay vẫn đầy pin mà?"
"Chơi game hao pin lắm."
Xuân Tảo cạn lời, vừa lục túi vừa lầm bầm: "Anh không ngủ bù sao? Cứ cày game suốt thế?"
"Ừm, anh ngủ ngay." Nguyên Dã cắm sạc rồi lập tức tắt màn hình, gối đầu lên vai cô nhắm mắt dưỡng thần.
"Ơ này." Lục Cảnh Hằng gọi một tiếng. Trong game cậu vẫn đang chờ Nguyên Dã vào phó bản để quyết đấu tiếp.
Nhưng đối thủ của cậu cứ như hy sinh thật rồi vậy, hoàn toàn không phản hồi.
Lục Cảnh Hằng cam chịu số phận, tăng tốc đẩy thẳng vào trụ chính của Nguyên Dã, nhanh chóng kết thúc trận đấu rồi bắt đầu mở livestream xem cho đỡ chán.
***
Cuối cùng họ cũng đến nơi. Gió biển mang theo vị mặn và hơi nóng, nhẹ nhàng len lỏi vào từng hơi thở, từng sợi tóc.
Xuân Tảo hít sâu một hơi, như tìm thấy miền đất hứa.
"Wow —— đây chính là mùi của biển cả sao?" Cô không kiềm được cảm thán.
Ba người còn lại từng đi du lịch hải đảo đều đồng loạt tán thành.
Dòng người đông đúc cuốn cả nhóm ra khỏi nhà ga. Nguyên Dã gọi điện cho tài xế xe riêng đã đặt trước.
Một người đàn ông trung niên có làn da rám nắng đã chờ sẵn ở bên ngoài. Vừa thấy họ, bác liền niềm nở xách hành lý, mở cửa xe rồi dùng giọng phổ thông chưa chuẩn lắm mời họ lên.
Dọc đường, bác tài trò chuyện rôm rả.
Hai chàng trai hỏi gì đáp nấy.
Xuân Tảo lại chẳng mấy hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, một bên là núi xanh trải dài như tấm thảm nhung, một bên là biển lam phẳng lặng như lụa. Cô hạ cửa kính để gió lùa vào cuốn bay những sợi tóc mai, cuốn luôn cả thứ cảm xúc khó tả đang dâng lên nơi khóe mắt.
Còn Đồng Việt thì điên cuồng lướt điện thoại, liên tục chuyển qua lại giữa Tiểu Hồng Thư và trang web review, miệt mài tìm kiếm các món ăn đặc sản địa phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!