Gần đây, nhờ con gái mà Xuân Sơ Trân trở thành nhân vật nổi đình đám ở phòng đánh bài.
Mấy người bạn chơi cùng ai cũng tò mò về kết quả thi của Xuân Tảo, nghe được điểm số thì ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên. Tin tức truyền đi nhanh chóng, đến mức mỗi lần đi chợ mua đồ, bà cũng bị người ta giữ lại để hỏi han.
Hôm nay cũng vậy, vừa mới tụ bàn, còn chưa kịp xếp bài xong thì đã có người tò mò hỏi: "Sơ Trân này, cuối cùng Xuân Tảo nhà bà chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại thế?"
Xuân Sơ Trân mỉm cười, giọng điệu điềm đạm: "Nó đăng ký ngành Luật ở Bắc Đại."
Cả bàn lập tức xôn xao:
"Học luật thì tốt quá! Sau này vào toà án làm việc, coi như cầm chắc bát vàng rồi."
"Làm luật sư cũng kiếm bộn tiền đấy, chẳng phải có mấy cái hãng luật gì đó rất nổi tiếng sao?"
"Ôi trời, sao cả hai đứa con gái nhà bà giỏi giang thế nhỉ? Đứa lớn thì vào Đại học F, đứa nhỏ thì đỗ Đại học Bắc Kinh. Khi nào bà ra sách chia sẻ bí quyết nuôi dạy con cái đi chứ!"
"Tôi thấy từ bé Xuân Tảo đã thông minh rồi, đạt được thành tích này cũng chẳng có gì bất ngờ."
"Theo tôi là do gen nhà bà tốt đấy! Cả hai đứa con gái đều xinh đẹp thông minh. Nhìn bà dạo này về quê thắng được bao nhiêu ván của chúng tôi kìa!"
"Đúng thế…"
Xuân Sơ Trân cúi mắt, làm bộ điềm nhiên xếp bài: "Thôi thôi, đừng tâng bốc tôi nữa. Chủ yếu vẫn là do con bé chăm chỉ học hành. Tôi chỉ lo cơm nước dọn dẹp cho nó thôi, chứ có kinh nghiệm gì mà chia sẻ đâu."
Thím Trần bán tạp hóa ngồi góc trái liếc nhìn bà: "Tôi hỏi chút, Xuân Tảo có người yêu rồi phải không?"
Xuân Sơ Trân ngước mắt lên: "Hử?"
Thím Trần nháy mắt ra vẻ hiểu chuyện: "Ngày nào tôi cũng thấy một cậu đẹp trai đưa đón con bé. Có lần còn ghé mua nước và kem ở chỗ tôi nữa."
Xuân Sơ Trân bật cười bất lực: "À, đúng vậy. Thằng bé học chung cấp ba với nó, thích nó lâu lắm rồi. Hè vừa rồi thì chính thức hẹn hò. Con cái lớn rồi, tôi cũng chẳng quản nổi nữa."
Mấy người bạn chơi bài lập tức tò mò: "Thế thằng nhóc đó học hành thế nào? Nhà bà mà vừa ý thì chắc không tệ đâu nhỉ?"
Xuân Sơ Trân bình thản đánh ra một quân bảy sách, giọng như chẳng mấy để tâm: "Nó còn học giỏi hơn cả Xuân Tảo. Là thủ khoa khối tự nhiên năm nay đấy."
Thím Trần trợn mắt: "Thủ khoa á? Có phải cái cậu được 726 điểm rầm rộ khắp các nhóm WeChat không?"
Xuân Sơ Trân gật đầu: "Ừ, chính nó đấy."
"Trời ơi, nhà bà đúng là tổ tiên phù hộ mà!"
Lại có người thắc mắc: "Vậy cậu ta chọn trường nào? Một đứa vào Thanh Hoa, một đứa vào Bắc Đại à?"
"Haiz, nó theo con bé nhà tôi đăng ký Bắc Đại luôn rồi." Xuân Sơ Trân cười không khép nổi miệng: "Nghe bảo ngành nó chọn cũng xịn lắm. Lúc nộp hồ sơ, Bắc Đại còn bảo nó thích gì cứ chọn thoải mái, tặng thêm mấy chục triệu tiền thưởng. Chưa đi làm đã có tiền, đúng là học giỏi thì cái gì cũng khác."
Cả bàn lại xôn xao, ai nấy trầm trồ ngưỡng mộ.
Mọi người gần như không còn tâm trí chơi bài nữa, hết người này đến người kia hỏi han không ngớt, Xuân Sơ Trân cũng vui vẻ trả lời. Đúng lúc ấy, có tiếng gọi ngoài cửa.
Đó là bác Lý ở phòng phát thư của khu chung cư. Bác cầm cao một phong bì màu đỏ thẫm của EMS, thở hổn hển: "Sơ Trân ơi! Giấy báo nhập học Bắc Đại của Xuân Tảo đến rồi này!"
Xuân Sơ Trân sững sờ, vội đứng dậy đi nhận.
Chỉ chốc lát sau, cả sáu bàn đánh bài đều đổ dồn đến xem, vây kín như nêm, trầm trồ không ngớt.
Bà nhận lấy phong thư đỏ rực rồi cầm lên ngắm nghía, tim đập rộn ràng như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Cố nén cảm giác nóng ran nơi khóe mắt, bà phấn khởi tuyên bố: "Hôm nay tiền bàn tôi bao hết!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!