Chương 55: (Vô Đề)

Tối nay, Giáo Dục Minh Tư đã trải qua một trận bùng nổ thông tin. Doanh thu cao nhất lên đến vài triệu nhưng hơn một nửa số đơn hàng đã bị hủy sau khi livestream kết thúc, còn có phụ huynh đăng video record lên nhóm chat chất vấn, đòi một lời giải thích và sự thật. Giáo viên và tư vấn viên bận tối mắt tối mũi nhắn tin riêng cho từng người một, lấy lý do "xung đột giữa cha con do bất đồng trong việc điền nguyện vọng" để xử lý khủng hoảng.

Xử lý xong xuôi, Nguyên Ngật mới có thời gian tìm con trai tính sổ.

Ông tức giận đến run tay, bấm gọi điện thoại nhưng đầu dây bên kia lại báo máy đã tắt.

Hơn nữa giờ thằng nhóc kia đang ở đâu ông hoàn toàn không biết.

Máu dồn hết lên não khiến đầu ông đau nhức như muốn nổ tung, giờ lửa giận và cảm giác nhục nhã trào dâng chẳng biết xả vào đâu, chỉ có thể đập mạnh lên vô lăng, rút một điếu thuốc ra châm.

Cùng lúc đó, Xuân Tảo đang cùng Nguyên Dã đi dạo trên phố.

Sau khi để lại một quả bom tấn, thiếu niên nhanh chóng rời khỏi trụ sở chính của Minh Tư, bỏ lại cả đám người đang hóa đá tại chỗ.

Thả lỏng cúc áo sơ mi trên cùng, hít thở không khí ban đêm mát lành, sự ngột ngạt trong phòng livestream mới vơi đi phần nào.

Anh nhắn cho Xuân Tảo một câu: "20 phút nữa anh đến cổng khu nhà em", sau đó tắt máy, cắt đứt mọi phiền nhiễu trước khi chúng kịp bủa vây.

Lúc ấy trong nhà Xuân Tảo chỉ có cô và ba. Mẹ cô rửa bát xong là tức tốc chạy đi cho kịp ca thứ hai của ván mạt chược đêm nay.

Đoán chừng bà sẽ không về trước 10 rưỡi nên Xuân Tảo lấy hết can đảm bước ra khỏi phòng, nhắn với ba cô đang tập trung xem bóng đá một tiếng rồi xuống lầu.

Vừa ra khỏi khu chung cư, cô đã nhìn thấy chàng trai đang đứng dưới tán cây.

Chiếc áo sơ mi trắng của anh quá mức bắt mắt, sạch sẽ như thể được giặt bằng ánh trăng, hoặc chính bản thân nó đang tự phát sáng như một vầng trăng vậy.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn sang rồi đưa tay lên vẫy. Khuôn mặt vẫn thản nhiên như thường.

Xuân Tảo bước nhanh về phía anh.

Cô vẫn chưa hoàn hồn khỏi pha bùng nổ khi nãy: "Anh thực sự chạy ra được à?"

"Sao?" Nguyên Dã nhìn xuống, ống tay áo xắn hờ để lộ cánh tay rắn chắc: "Anh thành công tẩu thoát, em thất vọng lắm hả?"

Xuân Tảo cong khoé miệng, nửa trêu chọc nửa thán phục: "Chỉ là em khâm phục, bội phục, quỳ lạy anh luôn."

Nguyên Dã lại nhún vai tiếc nuối: "Tiếc là Nguyên Ngật xem livestream trong văn phòng, không được tận mắt chứng kiến cảnh mình bị bẽ mặt."

Xuân Tảo rùng mình: "Anh không sợ bị đánh hả?"

Nguyên Dã mặt dày đáp: "Ông ấy tìm được anh chắc? Với lại ông ấy đánh lại anh chắc?"

Xuân Tảo tỏ vẻ khinh bỉ, quay mặt đi chỗ khác: "Vậy nửa đêm anh gọi em ra làm gì? Đừng bảo là giờ vô gia cư nên xin em cho anh ngủ nhờ nha?"

Nguyên Dã nheo mắt.

Cô gái nhỏ nhà anh dạo này hơi thiếu đòn thì phải.

Nghĩ thế, anh liền đưa tay véo hai bên má cô, ngón cái siết nhẹ làm cái miệng nhỏ bị bóp tròn lại.

Xuân Tảo đánh vào tay anh, anh không những không thả mà còn mạnh tay hơn.

Cô giãy giụa, miệng méo mó lắp bắp: "Làm… gì vậy! Anh thả… tay ra!"

Nguyên Dã tiến lên nửa bước, cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn. Bị cô trừng mắt, anh lại lì lợm cúi xuống hôn thêm cái nữa rồi mới đắc ý buông tay: "Đi chỗ này với anh nhé?"

Xuân Tảo xoa mặt, lườm anh: "Chỗ nào?"

"Đi rồi sẽ biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!