Chương 54: Ôi trời sao mà đẹp trai dữ

Xuân Tảo không tài nào hiểu nổi, tại sao lại có người thích hôn đến vậy.

Nguyên Dã là thủ khoa cấp tỉnh, nhưng nếu có giải vô địch thế giới về niềm đam mê với nụ hôn, anh chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân.

Á quân, có lẽ chính là cô.

Mỗi khi ở bên nhau, dù có lý do hay không, hai người cũng sẽ hôn chụt một cái. Có những lúc hôn xong lại càng mê mẩn, cứ thế quấn lấy nhau thật lâu.

Nguyên Dã còn quá đáng hơn cô. Rõ ràng rõ cao to thế mà cứ làm bộ như không xương, lúc thì ôm eo từ phía sau, lúc lại nhào thẳng tới trước mặt cô. Mỗi lần cô cố tình nhún vai để đẩy đầu anh ra thì anh lại càng bám chặt hơn, dính sát không rời khiến cô chẳng thể tập trung làm gì được.

Vì có thành tích làm bảo chứng, Xuân Tảo nhanh chóng nhận được vô số lời mời dạy kèm 1-1, từ tiểu học đến cấp ba, tiền lương thì ngày càng hậu hĩnh.

Người cần tìm việc là cô. Nhưng người đang ngồi trước MacBook, kén cá chọn canh lại là Nguyên Dã.

"Lớp 11, nam? Không được."

"Lớp 9 cũng không được."

"Sao toàn con trai thế này? Đám con trai này không thể tự học à? Như anh đây này, chẳng làm ai phải bận tâm."

"Lớp 8, nữ, môn Tiếng Anh, anh thấy cái này ổn."

Xuân Tảo ngồi khoanh chân bên cạnh anh, cô hút một ngụm trà trái cây có đá rồi kéo laptop về phía mình: "Là em tìm việc hay anh tìm việc thế hả?"

Nguyên Dã đặt ngón tay thon dài lên mép màn hình, kéo nó về lại: "Là máy của em hay máy của anh?"

Xuân Tảo cạn lời, cũng thôi không tranh giành "quyền sử dụng máy tính" như con nít nữa.

"Anh giỏi lắm, ba mẹ em bảo hôm sau sẽ dẫn em đi mua laptop mới, ai thèm mượn máy anh nữa chứ." Xuân Tảo hừ một tiếng, "Hết thời rồi Nguyên địa chủ ạ, nông nô sắp lật mình ca vang rồi đây này."

Nói rồi cô ngân nga một bài hát tiếng Anh giai điệu tươi vui nhẹ nhàng.

Nguyên Dã khẽ cau mày: "Ai mới là địa chủ? Nghỉ hè đến giờ, tổng thời gian anh chạm vào máy tính có nổi một tiếng không? Toàn là ai đó xem hướng dẫn với cày phim. À còn tập nhảy nữa."

Xuân Tảo: "…"

Cô nhanh trí cãi cùn: "Thế anh cũng có thể làm việc của mình mà, đâu ai ép anh quan tâm em đâu."

Nguyên Dã im lặng hai giây, gật gù rồi thấp giọng nói: "Được thôi, bây giờ anh làm việc của anh đây."

Anh nghiêng người qua, tìm đến môi cô, nhẹ nhàng hôn một cái.

Bị đánh úp bất ngờ, trái tim Xuân Tảo phút chốc mềm nhũn, mặt cũng nóng lên. Nhưng cô vẫn cố cứng miệng: "Việc của anh lặp đi lặp lại hoài vậy không chán à?"

Nguyên Dã không đáp, cũng không phản bác, chỉ nghiêng đầu hôn thêm cái nữa.

"Ê!" Xuân Tảo cuối cùng giả vờ giận, đẩy anh ra.

Nguyên Dã thản nhiên cầm ly trà trái cây trên bàn lên, liếc nhìn nhãn hiệu bên trên, anh nhướng mày: "Ồ, thì ra là vị này."

Xuân Tảo lập tức giật lại, cắn ống hút để ngăn anh tiếp tục "đánh lén".

Nguyên Dã cười khẽ, đẩy laptop về phía cô, gõ gõ lên một dòng trong danh sách: "Chọn cái này, lớp 8, nữ. Những cái khác đừng xem nữa."

Công việc dạy kèm của Xuân Tảo tiến hành rất suôn sẻ, mỗi tuần hai buổi. Cô bé học sinh lớp 8 kia sống ở khu biệt thự gần đó, chỉ cách nhà Xuân Tảo hai trạm tàu điện ngầm.

Mà sau khi nắm rõ giờ giấc đi làm của bạn gái, Nguyên Dã luôn là người đầu tiên xuất hiện ở cổng nhà cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!