Đối với Nguyên Dã, vào ngày công bố điểm anh không chút căng thẳng mà càng mong chờ hơn vì có chuyện lớn cần làm.
Một tuần trước, anh đã lùng sục hết các nhà hàng đạt chuẩn Michelin và Black Pearl trong thành phố, chọn lọc kỹ càng rồi đặt bàn, định sau khi có điểm sẽ mời Xuân Tảo đi ăn mừng.
Nhưng khi ngày đó thật sự đến, còn chưa tới giờ tra điểm điện thoại của anh đã bắt đầu reo liên tục.
Người đầu tiên là ba anh – Nguyên Ngật, anh lập tức bật chế độ im lặng, giả vờ đang ngủ trưa không nghe thấy.
Tiếp theo là chuỗi cuộc gọi dồn dập từ thầy chủ nhiệm Tề Tư Hiền, điện thoại cứ rung mãi không dứt, đến mức anh đành phải bắt máy.
Phía bên kia, giọng thầy Tề gấp gáp: "Nguyên Dã! Em đang ở đâu đấy? Ba em nói em không có ở nhà, mau đến trường ngay!"
Thế là anh chỉ có thể mặc đại chiếc áo thun vào rồi bắt taxi đến trường.
Vừa tới nơi, anh đã thấy bốn người đàn ông trung niên trông có vẻ là lãnh đạo nào đó đang đứng ngay trước cổng trường, vừa trò chuyện vừa chờ đợi.
Thầy Tề đứng giữa bọn họ, thầy cau chặt mày, vừa liếc thấy anh đã chỉ tay về phía này, sắc mặt trông cũng nhẹ nhõm hẳn rồi lập tức cười tươi roi rói.
Nguyên Dã loáng thoáng nghe thấy một câu: "Chính là cậu ấy! Chính là cậu ấy!"
Sau đó ba người đàn ông kia lập tức áp sát, không nói không rằng đẩy anh vào chiếc xe thương vụ màu bạc.
Xe vừa lăn bánh, một người đàn ông trung niên trông khá phúc hậu, mặc áo polo màu xanh lam ngồi xuống cạnh anh, nở một cười thân thiện: "Em là Nguyên Dã đúng không?"
Nguyên Dã: "Vâng."
Ông ấy tự giới thiệu: "Thầy là thầy Viên trong tổ tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh, cứ gọi thầy là thầy Viên được rồi. Xem ra hai ta có duyên nhỉ, đều là họ Yuan cả."
(*) Trong tiếng Trung, Viên và Nguyên đồng âm là yuan.
"Em chào thầy Viên." Nguyên Dã khẽ cười, bắt tay thầy ấy.
Cứ thế, anh bị đưa thẳng đến một căn phòng rộng lớn trong khách sạn năm sao, cả quá trình diễn ra liền mạch, không hề có cơ hội để phản ứng.
Trong phòng ngoài mấy thầy trong tổ tuyển sinh thì còn có hai anh chị khóa trên đã chờ sẵn từ lâu. Họ nhiệt tình rót nước cho anh, còn hỏi có muốn uống gì khác không, Coca, Sprite hay trà sữa, chỉ cần nói là có ngay.
Nhân viên khách sạn lại mang đến một khay trái cây phong phú từ nhà hàng buffet bên dưới, tiếp đón chẳng khác gì khách quý.
"Tiểu Nguyên này," thầy Viên vẫn giữ giọng điệu thân thiện, bắt chuyện: "Thi xong em đã tự ước chừng điểm số của mình chưa?"
Nguyên Dã đáp: "Chắc cũng như mọi khi thôi ạ."
Anh không dám chắc 100%, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt thì cũng đoán được đại khái, lòng dần bình tĩnh lại.
Chàng trai rút điện thoại ra, bật sáng màn hình, tiện thể liếc qua tin nhắn được ghim lên đầu trên WeChat, thấy không có gì mới thì tắt đi: "Chẳng phải còn hơn nửa tiếng nữa mới tra được điểm sao ạ?"
Thầy Viên tiếp tục giữ vẻ thần bí: "Thầy đoán nửa tiếng nữa em cũng không tra được đâu."
Nguyên Dã phối hợp diễn cùng thầy ấy: "Tại sao ạ?"
Thầy Tề đang rót nước bên cạnh cười khẽ tiếp lời: "Vì điểm của top 10 toàn tỉnh sẽ bị hệ thống ẩn đi."
Nguyên Dã "ồ" một tiếng.
"Thằng nhóc này, bình tĩnh ghê nhỉ!" Thấy phản ứng của Nguyên Dã, thầy Viên liền tròn mắt, quay sang nhìn thầy Tề rồi tấm tắc khen ngợi.
Thầy Tề nhấp một ngụm trà nóng, cười không khép được miệng: "Nó đứng nhất trường suốt mà, quen rồi. Năm lớp 10 còn từng giành huy chương vàng Olympic Toán nữa, sóng gió gì cũng trải qua cả rồi sao mà không bình tĩnh được."
"Ôi trời, thế sao lúc đó không ký hợp đồng với trường tôi trước đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!