Chương 50: Chocolate của anh

Sau khi cúp máy, Xuân Tảo vốn định dựa theo địa chỉ Nguyên Dã gửi qua WeChat để đến thẳng chỗ anh, nhưng đối phương lại viện cớ đang dọn dẹp nên phòng hơi bừa bãi, bảo cô đợi anh dọn xong rồi hẵng qua.

Cô bèn nói: "Em đâu có yếu ớt đến mức ấy?"

Xuân Tảo cố kiềm chế lại, lên giường ngủ trưa như thường lệ, nhưng lật qua lật lại mãi mà không sao ngủ nổi.

Trong nhà chẳng có ai, ngoài cửa sổ, những tán cây xanh rì dập dìu như những gợn sóng màu lục thẫm. Cô dứt khoát ngồi dậy tắt điều hòa, rút điện thoại đang sạc, khoác thêm áo chống nắng rồi ra khỏi nhà.

Dốc cả tiền tiết kiệm vào siêu thị đầu khu để mua ít đồ dùng sinh hoạt với vài món ăn vặt, Xuân Tảo xách theo túi lớn túi nhỏ băng qua vạch sang đường đến khu chung cư mới của Nguyên Dã.

Bác bảo vệ chỉ cho cô tòa số 6, cô nói lời cảm ơn rồi kéo vành mũ xuống thấp hơn một chút.

Mùa hè năm nay ở thành phố Nghi đến sớm hơn mọi năm, mới đầu tháng Sáu mà không khí như phủ đầy hơi ẩm dinh dính, con người cũng vậy.

Đến chân tòa nhà số 6, mặt Xuân Tảo đã đỏ bừng. Khu này chủ yếu là nhà cao tầng, cô tìm đúng số phòng của Nguyên Dã rồi bấm chuông hai lần.

Người bên trên nhanh chóng bắt máy: "Alo, ai đấy?"

Xuân Tảo cố tình bóp mũi để giả giọng: "Chào anh, tôi là chủ hộ của tòa này. Tôi quên mang chìa khóa cổng, phiền anh mở giúp."

Ai ngờ bị vạch trần ngay lập tức.

Tiếng cười khẽ từ bộ đàm vang lên, trầm thấp và ngắn gọn, mang theo cảm giác mát lạnh.

Nhưng anh không vội mở cửa, chỉ hỏi: "Cô ở tầng mấy, có giấy tờ chứng minh không? Vì lý do an toàn nên tôi không thể tùy tiện mở cửa được."

Xuân Tảo khựng lại, hít sâu một hơi rồi báo số phòng của Nguyên Dã: "1006."

"Hả?" Anh còn phối hợp diễn tiếp: "Chẳng phải đấy là nhà tôi sao? Cô là ai ở phòng 1006?"

Xuân Tảo siết chặt nắm tay, gằn từng chữ một: "Bạn gái của chủ nhà 1——0——0——6——"

Xưng hô "bạn gái" khiến cô ngại đến mức nói lí nha lí nhí như nuốt luôn vào bụng, tốc độ nói nhanh đến mức chỉ như lướt qua đầu lưỡi, chưa kịp qua dây thanh quản.

Quả nhiên ——

"Hả? Cô nói gì, tôi nghe không rõ."

Xuân Tảo cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: "Bạn gái!"

Nguyên Dã bật cười khẽ hai tiếng.

Cạch, khóa cửa mở.

Hừ.

Xuân Tảo cười lạnh trong lòng, trong đầu liên tục nhảy ra mấy tính từ miêu tả kiểu như "đồ trẻ con". Cô bước vào thang máy, cởi mũ trùm của áo chống nắng ra, quạt quạt tay cho mát, sau đó nghiêm túc chỉnh lại tóc mái, dùng ngón tay vuốt dọc theo mái tóc dài.

Mái tóc đen nhánh hẵng còn mang theo hơi nóng chạm vào gáy và vai cô, chẳng dễ chịu chút nào.

Hối hận cũng muộn rồi. Trời nóng thế này mà còn thả tóc, đúng là tự rước khổ vào thân.

Nhưng vì đẹp, cô nhịn.

Cửa thang máy vừa mở, Xuân Tảo lập tức trợn tròn mắt, cô không ngờ Nguyên Dã đã đứng sẵn bên ngoài chờ. Khi cánh cửa thang máy càng mở rộng, nụ cười trên môi anh cũng càng lúc càng lớn.

Xuân Tảo lảng tránh ánh mắt anh, cô đi lướt qua, quyết định "trả thù" cái trò trẻ con khi nãy của anh bằng cách giả vờ như không quen biết.

Nguyên Dã giữ lấy tay cô: "Em chạy gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!