Chương 5: Nước trái cây vị đào

Hôm sau trời vừa sáng, khoảng hơn 5 giờ Xuân Sơ Trân đã trở về căn phòng trọ.

Sợ không kịp làm bữa sáng cho con gái cho nên vừa mới cất đồ ăn mang từ nhà đến xong, bà lập tức vo gạo bắt đầu nấu cháo, rửa sạch đậu bắp, khuấy trứng gà rồi mới đi tới trước cửa phòng Xuân Tảo. Khẽ mở cửa ra, thấy cô đang học bài, bà hài lòng thở ra một hơi rồi đi dọn dẹp nhà cửa.

Đồng hồ sinh học vào cuối tuần của Xuân Tảo gần như không khác gì so với trong tuần, dù không đặt báo thức cô vẫn tỉnh dậy đúng giờ, chênh lệch không đến năm phút.

Kế hoạch trong những ngày nghỉ của cô cũng cực kỳ đơn điệu, ngoài ăn và ngủ thì chỉ có ba việc lặp đi lặp lại: Làm đề, đọc sách và viết tư liệu đời sống. Nếu chán làm việc này thì chuyển sang làm việc khác, tóm lại không bao giờ dừng học tập, cuối cùng là đến trường học tiết tự học vào lúc 6 giờ tối.

Rời phòng ngủ, Xuân Tảo vô thức đưa mắt nhìn bên phải, chắc giờ này Nguyên Dã vẫn chưa dậy, căn phòng đóng chặt tựa như tòa thành không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.

Vừa bước vào phòng tắm, cô bị mẹ làm cho giật mình, bà đang ngồi dưới bồn rửa mặt cùng với chậu quần áo, bên cạnh là mấy chai nước giặt nước xả to nhỏ đủ loại.

Thân hình Xuân Sơ Trân có phần đ ẫy đà, lối đi nhỏ hẹp bị bà chiếm hơn một nửa, Xuân Tảo vào không được ra cũng chẳng xong đành đứng trân trân ở đó.

Ngước lên thấy con gái, Xuân Sơ Trân chỉ vào giỏ đựng quần áo trống không bên cạnh: "Quần áo con đâu?"

Xuân Tảo ngẩn ra: "Con để trong phòng rồi, để con mang ra cho mẹ."

Xuân Sơ Trân hiểu ra, lầu bầu nói: "Ở cùng con trai đúng là bất tiện."

Xuân Tảo thầm đồng ý nhưng không hùa theo mẹ mà xoay người về phòng lấy quần áo ra.

Bữa sáng hôm nay là món đậu bắp hầm trứng và cháo yến mạch, Xuân Tảo lấp đầy bụng rồi quay về phòng, tự giác thu nhỏ phạm vi hoạt động, trở lại trạng thái không lo cơm ăn áo mặc, hành vi đúng mực che giấu tính cách thật của mình.

Khoảng hơn 8 giờ cô nghe thấy mẹ ở bên ngoài chào hỏi Nguyên Dã, chàng trai trả lời mấy câu rồi ra khỏi nhà.

Trong mắt cô, Nguyên Dã giống như chú chim không bị quản thúc, ra ngoài bay nhảy, kiếm ăn rồi mới trở về ổ lúc hoàng hôn, không ai biết anh từng đi những đâu, gặp được những phong cảnh gì.

Cô thở khẽ một hơi, đè nén tâm trạng sa sút và giận hờn do người bạn cùng tuổi này mang đến.

Đến 6 giờ tối, Xuân Tảo nhanh chóng thu dọn sách vở rồi tới trường. Đồng Việt vẫn chờ cô trước cửa hàng văn phòng phẩm như mọi khi, cô nàng mua hai viên kẹo sữa, vừa đi vừa bóc ra đưa cho cô một viên. Xuân Tảo bỏ viên kẹo vào miệng, yên lặng chờ đợi cảm xúc đê mê tràn đến khi vị ngọt hoà tan trong miệng.

Đồng Việt luôn mồm nhắc đến kế hoạch tán đổ trai đẹp họ Nguyên đã thất bại ngày hôm qua, lại hỏi trà sữa của mình đã tới tay Nguyên Dã hay chưa, thấy Xuân Tảo đáp rồi, cô nàng nhảy cẫng lên như thể đã gây dựng được quan hệ tốt với Nguyên Dã vậy.

Xuân Tảo liếc cô bạn đang vui như sáo bên cạnh: "Cậu thích Nguyên Dã đến vậy sao?"

Câu trả lời của Đồng Việt lúc nào cũng khiến người ta cạn lời: "Ai đẹp trai tớ đều thích cả."

"… Ok." Xuân Tảo bó tay: "Cậu có bao giờ cho rằng Nguyên Dã không giống như những gì cậu nghĩ không…" Ví dụ học sinh ưu tú như anh cũng đi net ấy.

Đồng Việt chớp chớp mắt: "Không giống chỗ nào? Tất cậu ấy thối à?"

Xuân Tảo hoàn toàn cạn lời.

Tiết tự học tối của lớp 11 diễn ra từ 6h30 đến 10 giờ, nghỉ giải lao 15 phút, mà 15 phút ngắn ngủi này được Đồng Việt gọi là thời điểm vàng để đi mua đồ ăn vặt.

Nếu không bị giáo viên kéo đi hỗ trợ thì Xuân Tảo cũng thành nhân viên xách đồ cho cô bạn thân mình.

Ngăn bàn của Đồng Việt được ví là tiệm tạp hoá thu nhỏ của lớp C bọn cô, một túi đồ ăn vặt to đùng mà cô nàng vẫn xếp được hết vào, thỉnh thoảng còn có thể rút ra cuốn tiểu thuyết ngôn tình hay tạp chí thời trang nào đó.

Căn tin rất đông, học sinh chủ yếu túm tụm ở mấy kệ hàng hoặc quầy thu ngân, Xuân Tảo nói với Đồng Việt – người đang thề sẽ càn quét toàn bộ kệ hàng que cay – một câu rồi đi tới khu vực bán đồ dùng học tập yên tĩnh trong góc để chọn giấy note và giấy dán.

Trong căn tin chủ yếu là đồ ăn thức uống cho nên đồ dùng học tập tất nhiên sẽ không hợp mốt như ở các cửa hàng văn phòng phẩm bên ngoài trường, nhưng Xuân Tảo vẫn tập trung xem xét, cẩn thận lựa chọn.

Đến nỗi khi Đồng Việt trái ôm phải xách, dưới nách kẹp một chai nước, hồ hởi đi tìm bạn mà vẫn không thấy bạn đâu. Đột nhiên cô nàng liếc trúng bóng lưng cao gầy nọ, nhìn kỹ một lúc, hoá ra là nam chính mà mình mất đi tìm lại được – Nguyên Dã.

Chàng trai cao mà lại trắng, trên môi là ý cười nhàn nhạt, lúc nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, nét mặt anh vô cùng sinh động khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Sắp tới gần rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!