Bởi vì hành động "chấn động địa cầu" không hề báo trước của Đồng Việt, vừa về nhà tắm rửa xong, khung chat của Xuân Tảo đã bị bạn bè cùng lớp spam đến nỗi sập luôn. Nhóm lớp cũng thế, ai nấy bàn tán rôm rả, vừa trêu chọc vừa ghen tị, nội dung toàn xoay quanh bức ảnh có bố cục tuyệt đối điện ảnh và thần thái siêu cuốn hút kia.
Một đứa lowkey như cô đã bao giờ được "quan tâm" nhiều như thế này?
Xuân Tảo dở khóc dở cười lướt hết đống tin nhắn vẫn đang ting ting liên tục, chọn vài cái rồi trả lời qua loa.
Sau đó cô lén lưu lại bức ảnh chụp chung kia, được lợi còn giả bộ vô tội, nhắn tin tìm Đồng Việt tính sổ: Cậu chụp trộm đúng không?!
Tay săn ảnh họ Đồng nào đó thừa nhận ngay lập tức, chẳng hề áy náy chút nào: Đúng vậy, sao, không đẹp à?
Xuân Tảo mở album ra xem đi xem lại rồi thành thật thừa nhận: Cũng đẹp đấy.
Đồng Việt: Thế còn không mau đặt làm màn hình khóa đi? Không thì sao xứng với tấm lòng khổ cực của tớ?
Xuân Tảo do dự: Lộ liễu quá, lỡ ba mẹ tớ thấy thì không hay lắm.
Đồng Việt giận dữ gõ chữ: Chị gái à, chị cứ quẩy lên, bùng cháy lên giúp em! Thi đại học xong rồi còn sợ gì nữa!
Xuân Tảo: …
Bỗng nhiên Đồng Việt chợt nhớ ra gì đó: Mà cậu vẫn còn rảnh rỗi đi nói chuyện với tớ à?
Xuân Tảo nhíu mày: Gì đấy, tốt nghiệp xong là muốn tuyệt giao với tớ luôn hả?
Đồng Việt: Không phải, đi mà nói chuyện với bạn trai cậu á.
Bạn trai…
Hai chữ này khiến Xuân Tảo phấn khích không thôi, khóe mắt cong lên như vầng trăng lấp lánh.
Vậy… Nguyên Dã chính thức trở thành bạn trai của cô thật sao?
Cô cũng có thể không chút bận lòng trở thành bạn gái của anh rồi đúng không?
Nhưng ngoài miệng vẫn mạnh miệng: Tớ đâu có như ai kia, vừa thấy trai đẹp là quên bạn liền.
Đồng Việt kêu oan: Thật không, tớ cũng đâu có như ai kia giả vờ đau khổ vì chia tay cả năm trời để lừa lấy sự đồng cảm của tớ rồi vừa thi đại học xong là ngay lập tức "gương vỡ lại lành" với người ta, lao vào yêu đương nồng nhiệt bỏ mặc tớ ở đây theo đuổi lại người yêu cũ muốn tụt quần.
Nhìn chằm chằm mấy chữ cuối cùng kia, Xuân Tảo cười lăn cười bò trên giường.
Cô chọc Đồng Việt thêm mấy câu, đối phương bơ luôn, chắc lại chạy đi dốc sức theo đuổi cậu người yêu cũ rồi.
Xuân Tảo mở tủ lạnh lấy hộp sữa chua, sau khi đóng cửa phòng, cô ngồi lại vào bàn, mở nắp, li3m sạch phần sữa chua dính trên nắp rồi nhắn tin hỏi thăm Nguyên Dã: Anh về nhà chưa?
Nguyên Dã: Anh về rồi.
Cô hơi nghi ngờ, sợ anh còn đang lang thang bên ngoài một mình, vì không muốn cô lo lắng nên mới nói thế: Thật không?
Nguyên Dã: Thật.
Xuân Tảo xác nhận lần cuối: Thật hả thật hả?
Kết quả là khung chat đột ngột tối xuống, một lời mời gọi video được gửi tới.
Cô sững sờ, nhịp tim rối loạn, vô thức liếc nhìn cửa phòng rồi lại nhìn chằm chằm hai nút đỏ – xanh trên màn hình, nhất thời không biết phải làm sao.
Kỳ thi đại học đã kết thúc, thời gian vốn bị nén chặt bỗng dưng trở nên thảnh thơi, cô cũng vì thế mà rảnh rỗi hơn. Tóc chưa kịp sấy vẫn ướt nhẹp bám trên vai, bộ đồ ngủ là chiếc áo phông rộng thùng thình của chị gái để lại, chắc chắn trông cô rất nhếch nhác.
Thế nhưng cuộc gọi vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, dù cô chậm chạp không bắt máy, đối phương cũng như thể quyết tâm phải thấy mặt cô bằng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!