Xuân Tảo và Nguyên Dã hiếm khi ôm nhau, tính ra cũng chỉ có hai lần. Lần đầu là vào đêm trốn chạy như ngày tận thế khi bị phát hiện, lần thứ hai là khoảnh khắc chia xa bất lực lúc bình minh. Khi ấy cô chìm trong mất kiểm soát và buồn bã, chẳng kịp cảm nhận gì cả. Nhưng lần này cô cảm nhận được tất cả, sức mạnh ấy từ làn da lan đến tận xương tủy, từ trái tim đến từng mạch máu, toàn bộ con người cô đều bị hơi ấm của chàng trai này thấm vào.
Cô còn cảm nhận được hương xà phòng dịu nhẹ trên người anh, nhịp thở gấp gáp vùi vào bờ vai cô. Mọi thứ ôm trọn lấy cô như thể cả đời này không muốn buông ra vậy.
Cơ thể là ngôn ngữ không lời.
Cô như được khảm thật sâu, cũng được bao dung vô hạn, vững vàng và an toàn đến lạ.
Nước mắt Xuân Tảo tuôn trào không thể kiểm soát.
Hai cánh tay cứng ngắc bên hông anh của cô khẽ cử động, vòng ra sau lưng Nguyên Dã rồi siết chặt. Cô cũng dùng toàn bộ sức lực để ôm lấy anh.
Hai cánh chim bị chia cắt cuối cùng cũng tìm thấy nhau trên đảo phương Nam, quấn quýt bù đắp lại khoảng thời gian không thể diễn tả thành lời.
Những học sinh đi ngang qua đều nhìn họ, có tò mò, có thấu hiểu và có cả xúc động.
Vài người không quen biết còn trêu đùa vài câu.
Đứng cách đó hai bước, Đồng Việt cũng không kìm được mà lau nước mắt, sau đó lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp lại khoảnh khắc này.
Nghe thấy tiếng nức nở không ngừng của cô gái trong lòng, Nguyên Dã nới lỏng vòng tay một chút rồi cúi xuống ngắm cô thật kỹ: "Đừng khóc mà."
Xuân Tảo né tránh ánh mắt anh rồi lại quay về nhìn thẳng. Rõ ràng mắt anh cũng đỏ hoe mà còn dám bảo cô.
Cô hờn dỗi lầm bầm: "Anh cũng khóc còn gì."
"Anh khóc á?" Chàng trai vừa quệt đi giọt nước bên khóe mắt vừa cười rạng rỡ: "Anh đâu có."
Xuân Tảo cũng bật cười theo: "Vậy em cũng không khóc."
"Khụ." Đồng Việt, người đã bị lãng quên, chạy đến vẫy vẫy chiếc điện thoại rõ ràng vẫn đang ở màn hình khóa: "Mẹ tớ gọi hỏi sao chưa về, tớ đi trước đây. Hai người cứ từ từ, từ từ nói chuyện, từ từ tiến triển nhá."
Nói xong liền quay đầu chạy mất, Xuân Tảo còn chưa kịp gọi cô ấy lại.
Chỉ còn lại hai người bọn họ, nhìn nhau cười giữa những bóng người lướt qua.
Cô cười, anh cũng cười.
Nụ cười cô càng sâu, khóe môi anh càng cong hơn.
Hiệu ứng phản chiếu như nhìn thấy chính mình, hoặc như tìm lại được nửa kia đã thất lạc từ lâu.
Cuối cùng cũng trọn vẹn, chẳng còn khuyết thiếu.
***
Nguyên Dã nắm lấy tay Xuân Tảo, cùng nhau bước về phía cổng trường. Những giọt nước mắt còn vương trên mặt đã sớm khô dưới làn gió mùa hạ nhưng bàn tay đan chặt của hai người lại ngày càng nóng lên, ẩm ướt đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim truyền qua từng ngón tay.
Dù chẳng ai thấy được.
Xuân Tảo vẫn cảm nhận được chàng trai bên cạnh cứ lâu lâu lại liếc nhìn cô. Cô ngại ngùng vuốt tóc, lên tiếng: "Này…"
Người kia đáp lại ngay: "Ơi?"
Cô không suy nghĩ mà hỏi thẳng: "Sao anh cứ nhìn lén em vậy?"
Nguyên Dã không trả lời.
Thay vào đó, anh bất ngờ buông tay cô, bước nhanh lên phía trước rồi quay lại, đối diện với cô mà đi giật lùi, không quan t@m đến việc có thể va phải người khác, đôi mắt đen láy của anh chỉ khóa chặt trên gương mặt cô, anh ra vẻ nghiêm túc: "Vậy giờ anh không nhìn lén nữa nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!