Tết năm nay trôi qua trong đợt không khí lạnh tràn về. Thành phố Nghi hiếm khi có tuyết nhưng cứ đến mùa đông lại càng thêm âm u ẩm ướt.
Suốt kỳ nghỉ Tết, Xuân Tảo gần như ru rú trong phòng ôn bài. Ngay cả sau bữa cơm tất niên cô cũng không nán lại phòng khách mà vùi đầu vào việc tổng hợp củng cố kiến thức không biết ngày đêm.
Tích lũy tài liệu, cập nhật thời sự, luyện tập dạng đề, phân tích lỗi sai, tổng hợp các cấu trúc, học thuộc từ vựng…
Đã mấy vòng rồi nhỉ? Cô chẳng nhớ nổi mà cũng chẳng buồn đếm, cứ như động vật nhai lại cần mẫn.
Cuối tháng Hai quay trở lại trường, cô gặp lại Đồng Việt. Dường như kỳ nghỉ vừa rồi đối với cô nàng cũng chẳng dễ chịu gì, trông Đồng Việt như bị vắt kiệt sức vậy. Lúc Xuân Tảo hỏi, Đồng Việt thở dài kể rằng từ khi quyết định thi vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, ba mẹ đã đăng ký cho cô nàng một lớp luyện thi đắt đỏ, chỉ riêng một khóa học thôi đã tốn ít nhất 10.000 tệ.
Xuân Tảo có chút bất ngờ, khích lệ cô bạn: "Vậy cậu phải cố lên đấy."
Đồng Việt mặt mày ủ rũ: "Thôi tha cho tớ đi, đừng tạo áp lực nữa."
Giai đoạn này ai cũng căng như dây đàn, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ làm bùng lên cơn sóng lớn. Lớp học ngày càng trầm lặng, không khí vào giờ nghỉ ngơi cũng chẳng khác gì trong tiết học, chuông vừa reo đã có hàng loạt người gục xuống bàn, chẳng mấy ai còn đủ sức ngẩng cao đầu. Cô giáo tiếng Anh lớp cô là một giáo viên khá trẻ trung và luôn giữ tâm thế lạc quan, thỉnh thoảng sẽ mở vài bộ phim truyền cảm hứng cho cả lớp, giúp học sinh thư giãn và cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi.
Thực đơn ba bữa của Xuân Sơ Trân ngày càng phong phú, thậm chí cô còn được chăm chút như ở trung tâm dưỡng sinh.
Bà thường xuyên hỏi ý kiến Xuân Tảo xem cô thích ăn gì và muốn ăn gì. Cô vẫn nhớ như in cái đêm đó, vì trong lòng ấm ức nên cố tình kể ra hàng loạt món ăn chế biến cầu kỳ, từ ẩm thực Nhật, Hàn, Thái cho đến Pháp, coi như một cách để trút giận. Ai ngờ người phụ nữ ấy lại chăm chú lắng nghe, gặp từ nào lạ liền lật đật vào phòng lấy giấy bút và kính lão ra ghi chép từng món từng món một rồi dán lên cửa tủ lạnh, sắp xếp thành thực đơn đặc biệt cho giai đoạn nước rút của cô.
Mỗi lần như vậy Xuân Tảo đều bất giác quay đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Thời gian cứ thế trôi qua, kỳ thi thử lần đầu của lớp 12 cũng đến. Bài thi lần này là đề do trường tự ra, Xuân Tảo đã chuẩn bị đầy đủ và thuận lợi vượt qua ải đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào trường Nghi Trung, cô đứng thứ hai khối Xã hội, dù chỉ là đồng hạng với một nam sinh vốn thường xuyên chiếm giữ vị trí đầu bảng.
Nhưng với cô, đây đã là một bước tiến lớn.
Mười học sinh đứng đầu lớp được giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng để trao đổi riêng. Khi được hỏi về mục tiêu cuối cùng của kỳ thi đại học, Xuân Tảo khẽ cười, đáp lại một cách hàm ý: "Em muốn một ngày nào đó có thể tự do dạo bước bên bờ hồ Vị Minh vào ban đêm mà không phải với tư cách là khách du lịch."
(*) Hồ trong khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh.
Ngày phát động chiến dịch 100 ngày trước kỳ thi, toàn bộ học sinh khối 12 tập trung tại hội trường.
Không ngoài dự đoán, mà cũng hoàn toàn xứng đáng, Nguyên Dã làm đại diện học sinh xuất sắc được mời lên sân khấu đọc lời tuyên thệ. Cậu thiếu niên với dáng người cao ráo, gương mặt nghiêm nghị, bộ đồng phục ngay ngắn, từng bước bình tĩnh tiến lên bục sân khấu màu đỏ thẫm, đứng sau đài hoa tươi đặt trước bục phát biểu.
Cả lớp đồng loạt quay sang nhìn Xuân Tảo.
Thế nên cô, người từng là trung tâm của những lời đồn đoán, chỉ đành cố tỏ ra bình thản.
"Má ơi, đúng là đẹp trai thật." Bên cạnh, Đồng Việt nhỏ giọng cảm thán.
Xuân Tảo cũng chăm chú nhìn Nguyên Dã, trong lòng lặng lẽ đồng tình. Có những người sinh ra đã là nhân vật chính và xứng đáng trở thành tâm điểm, được bao quanh bởi muôn vàn ánh mắt, tiếng vỗ tay và những đóa hoa rực rỡ.
Trở thành một phần trong cuốn sổ thanh xuân của biết bao người.
Nhưng khi bài phát biểu kết thúc và bước vào phần tuyên thệ, những trái tim thiếu nữ đang ngẩn ngơ bên dưới lại bị bầu không khí sục sôi đánh thức.
"Mười năm mài kiếm, nay thử lưỡi gươm.
Cá chép vượt sóng, hóa cánh đại bàng.
Tuổi trẻ cầm bút, viết nên thời đại.
Không sợ gió mưa, tất thấy trời quang."
…
Tiếng hô đồng thanh vang vọng khắp hội trường, từng câu càng lúc càng mạnh mẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!