Vào buổi tiết tự học tối hôm đó, Xuân Tảo không nhìn thấy Nguyên Dã trong trường.
Cô cố tình đi ngang qua lớp anh, trên hàng lang, bên cửa sổ, muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy nhưng đều không thấy.
Mới sáng nay còn an ủi rằng "Hẹn gặp lại ở trường", đến tối đã trở lại với thực tại, biến thành củ cà rốt treo lủng lẳng trước mặt mà chẳng thể với tới.
Cô đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước lớn hết mức rồi vốc nước tạt lên mặt, lặng lẽ cuốn đi cảm giác nóng rát nơi khóe mắt.
Đồng Việt nhận ra sự khác thường và đôi mắt đỏ hoe hiếm thấy của cô, tan học liền chạy ngay đến bên cạnh: "Tảo, cậu làm sao thế?"
Xuân Tảo lắc đầu: "Không có gì."
Đồng Việt đoán: "Tên Nguyên Dã kia chọc cậu giận à?"
Xuân Tảo cắn răng: "Sao có thể chứ! Cậu ấy không làm gì sai hết."
Tên của chàng trai như công tắc mở tuyến lệ, sống mũi cô tức thì nghẹn ứ, cảm giác chua xót tràn ra.
Sắp đến lúc phải chào tạm biệt Đồng Việt, cô cảm thấy bản thân không thể chịu đựng một mình bèn khẽ hỏi cô bạn: "Cậu đi cùng tớ thêm một đoạn nữa được không?"
Đồng Việt gật đầu thật mạnh.
Đi đến một góc vắng người, Xuân Tảo không nhịn được nữa rút khăn giấy từ túi quần ra mạnh tay lau khóe mắt: "Nguyên Dã sắp chuyển đi. Mẹ tớ đã biết chuyện của bọn tớ rồi."
"Hả?" Tống Việt nhíu mày, không thể tin nổi: "Tại sao lại như vậy?"
Xuân Tảo giơ tay đè lên sống mũi đỏ ửng, giọng nói ngắt quãng: "Tớ khó chịu quá Việt Việt ơi. Nhưng tớ chẳng biết phải nói với ai, điện thoại cũng bị tịch thu rồi, chỉ có thể kể với cậu thôi…"
"Không sao cả, cậu cứ nói đi, nói gì cũng được," Đồng Việt cũng xót xa theo, nghẹn ngào ôm lấy cô vỗ vỗ lưng: "Không tệ đến mức đó đâu, cậu vẫn còn có tớ đây mà."
"Việt Việt…"
"Tảo à…"
Nghe tiếng thút thít bên tai càng lúc càng to, Xuân Tảo sững lại một giây, đỡ lấy vai Đồng Việt rồi đẩy cô nảng ra xa một chút.
Ai ngờ cô bạn trước mặt còn khóc thảm hơn cả nhân vật chính, mặt mũi nhăn nhó, nước mắt nước mũi tèm lem.
Xuân Tảo hít hít mũi, định nói lại thôi: "Cái đó…"
"Sao thế?" Mũi Đồng Việt thổi ra cả bong bóng, cô nàng cúi đầu chìa tay về phía cô: "Cho tớ xin tờ khăn giấy."
Xuân Tảo rút một tờ sạch sẽ đưa qua: "Lau đi này."
Đồng Việt nhận lấy rồi lại quan tâm hỏi: "Thế hai cậu tính sao?"
Xuân Tảo hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra: "Thì tạm thời chia tay, chăm chỉ học hành, chuẩn bị thi đại học."
Đồng Việt đặt tay lên ngực thề: "Được rồi, chỉ còn cách đó thôi. Nhưng mà vẫn còn tớ ở đây, cậu cứ yên tâm, chị em tốt có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Chuyện tình của cậu toang rồi tớ cũng tuyệt đối không để cậu cô đơn lay lắt một mình. Tối nay tớ chia tay Lục Cảnh Hằng luôn!"
Khóe môi Xuân Tảo giật nhẹ: "Thật ra không cần làm vậy đâu…"
Đồng Việt quả quyết: "Thật ra tớ cũng muốn tập trung học hành, không thì lỡ như không đậu đại học ở Bắc Kinh thì sao, đến lúc đó cả năm chúng mình chỉ được gặp nhau được hai lần vào dịp hè và đông mất."
Nghe vậy, Xuân Tảo lại có chút bùi ngùi.
Đồng Việt cũng thế. Yên lặng nhìn nhau hai giây, hai cô nàng mít ướt lại ôm nhau khóc thêm trận nữa.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!