Sáng sớm, Xuân Tảo trở về dưới cổng khu chung cư.
Tiếng chim tu hú trên cành kêu inh ỏi không dứt, cô và Nguyên Dã ôm nhau một lát dưới gốc cây, kiên quyết không để anh đưa mình lên lầu.
Nói cho cùng, đây là chuyện giữa hai mẹ con cô, Xuân Tảo không muốn Nguyên Dã lại phải chịu thêm những lời mỉa mai và sự sỉ nhục cay độc của mẹ, điều đó còn đau hơn cả việc ai đó cầm dao đâm vào tim cô. Anh là một người tốt đến vậy mà.
Nguyên Dã không ép buộc, tôn trọng quyết định của cô.
Anh đoán một đêm trôi qua, ác cảm của Xuân Sơ Trân dành cho mình chắc chắn chỉ có thể tăng thêm. Hẳn là bà ấy không muốn nhìn thấy anh vào lúc này.
Anh không muốn chọc giận mẹ cô thêm để Xuân Tảo lại phải hứng chịu những lời cay nghiệt hơn nữa.
Cuối cùng anh nói với cô: "Hẹn gặp ở trường nhé."
Xuân Tảo mím chặt môi, nước mắt chực trào ra nhưng cô cố gắng chớp mắt liên tục để ngăn lại, kiên cường đáp: "Ừm! Cậu đừng lo cho tớ, không phải lần đầu tớ cãi nhau với mẹ đâu, tớ có kinh nghiệm rồi!"
Nguyên Dã muốn nói anh không thể nào không lo được, song buộc mình phải nói những lời an ủi giả tạo lại là một chuyện vô cùng khó khăn. Cuối cùng anh chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.
Trước khi bước lên lầu, Xuân Tảo bất ngờ bị anh gọi lại.
Chiếc điện thoại của Nguyên Dã chỉ còn 1% pin. Anh dùng chút dung lượng pin cuối cùng để mở dòng tấm bảng nền đen chữ trắng mà mình từng thiết lập sẵn:
"XUÂN TẢO GIỎI NHẤT!"
Anh giơ màn hình lên. Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lộ ra từ phía sau điện thoại, nụ cười hơi gượng gạo nhưng vô cùng chân thành, đôi mắt lấp lánh ánh sáng trong veo.
Xuân Tảo mím môi, hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay cổ vũ: "Cậu cũng vậy!" Rồi quay lưng bước lên lầu.
Lấy chìa khóa từ túi quần ra tra vào ổ, cô mở cửa. Điều khiến cô hơi bất ngờ là mẹ vẫn ngồi trong phòng khách, ngồi bên bàn ăn, vẫn vị trí đó.
Lúc cô lao ra ngoài vào ban đêm bà như thế nào thì lúc cô trở về bà vẫn y hệt như vậy, giống như một bức tượng thạch cao đã úa màu theo năm tháng, bất cứ lúc nào cũng có thể vụn vỡ.
Chỉ khi nghe thấy tiếng mở cửa, mẹ cô mới như được hóa giải khỏi lời nguyền, khẽ liếc mắt về phía này.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng dù trời bên ngoài đã sáng rõ.
Xuân Tảo nhìn mẹ không cảm xúc.
Thứ âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng nước sôi lục bục từ chiếc nồi gang trên bếp, mùi cháo ấm áp lan tỏa khắp không gian.
Xuân Sơ Trân đứng dậy khỏi ghế, không nói gì khác ngoài một câu: "Ăn sáng chưa?"
Xuân Tảo đáp: "Chưa, con đi làm bài tập đây."
Mẹ cô hé môi định nói gì đó nhưng cô đã đeo cặp lên vai, bước thẳng vào phòng ngủ.
Bà đặt bát cháo bốc hơi nghi ngút và đ ĩa dưa muối nhỏ lên bàn học của con gái rồi nuốt hết những lời định nói vào trong.
Trước khi ra ngoài, bà lặng lẽ đóng cửa giúp cô.
Nước mắt tí tách rơi xuống bài kiểm tra tiếng Anh, từng giọt từng giọt loang ra làm nhòe đi nét chữ đen vừa mới khoanh tròn.
Xuân Tảo không thể kìm lại được nữa, cô đẩy mạnh xấp giấy trước mặt sang một bên, buông bút gục đầu xuống bàn, vùi mặt vào khuỷu tay rồi bật khóc nức nở trong sự kìm nén tận cùng.
***
Nguyên Dã lang thang vô định ngoài đường.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng khiến cơn gió cuối hạ cũng như bị đun sôi, nỗi lo âu và hoang mang đã lâu không gặp lại bao trùm lấy anh, biến anh thành một chiếc lá trôi nổi không rễ giữa dòng người và xe cộ tấp nập, chẳng biết nên đi đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!