Chương 44: Hai trái tim non nớt dựa dẫm vào nhau

Chẳng biết mình đã chạy bao lâu, Xuân Tảo lao xuống từng bậc cầu thang trắng xám u tối, cánh cửa sắt phía sau đóng sầm lại, trước mắt chỉ còn màn đêm đặc quánh như nhựa đường nuốt chửng mọi thứ. Cô thở hổn hển, mũi miệng nghẹn lại, chân như rót chì.

Cuối cùng ——

Cô bị một cánh tay kéo dừng lại. Chàng trai bên cạnh giữ lấy gáy cô rồi ôm chặt cô vào lòng.

"Đừng chạy nữa, Xuân Tảo." Giọng anh khàn khàn mang theo hơi thở ấm áp, cằm tựa vào trán cô. Cách một lớp đồng phục trắng tinh, cô cảm nhận được lồ ng ngực anh phập phồng dữ dội, hơi nóng tỏa ra bỏng rát. Đầu mũi cô và cả gương mặt cô như thể ngọn núi lửa âm ỉ dưới lớp tuyết trắng: "Đừng chạy nữa."

Sạch sẽ đến lạ.

Mà cũng ấm áp lạ thường.

Nước mắt Xuân Tảo bắt đầu tuôn ra như suối.

Dường như người đang ôm cô cũng cảm nhận được điều đó, bàn tay siết lại kéo cô vào lòng chặt hơn, hoàn toàn ôm trọn lấy cô.

Thế giới bỗng trở nên thật nhỏ bé và chật hẹp, nhưng vừa đủ để bao lấy cô. Cô hít thở không khí mong manh giữa hai người rồi dần dần biến trở lại thành một đứa trẻ sơ sinh chỉ biết khóc để giải toả nỗi đau và khát khao. Cô không muốn bước đi, không muốn nói chuyện cũng chẳng cần bất kỳ kỹ năng hay sở trường nào.

Chỉ muốn bấu chặt lấy vạt áo anh, dựa vào nó, hoàn toàn thả lỏng rồi òa khóc nức nở, đau thấu tim gan.

Đến khi gần như không thể thở nổi nữa, chút tỉnh táo mới quay lại. Xuân Tảo nức nở nói: "Cậu đừng giận mẹ tớ…"

Đừng giận vì những lời bà đã dùng để làm tổn thương anh, những câu chữ sắc nhọn như dao.

Nguyên Dã lặng đi, hơi thở nặng nề hơn.

Anh hơi tách hai người ra, cúi thấp đầu tìm đến gương mặt cô, đôi mắt cô đã ướt đẫm, "Sao có thể chứ?"

Đúng như lời mẹ cô nói —— Bà là người đã sinh ra cô.

Nếu không có bà, anh đâu thể gặp được cô.

Khoảnh khắc ấy, Nguyên Dã bỗng cảm nhận được một nỗi sợ mơ hồ. Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt đen sâu thẳm như muốn nghiền nát mọi thứ, đong đầy sự trân trọng, nỗi xót xa và có lẽ là còn nhiều hơn thế.

Xuân Tảo bị anh nhìn đến ngượng, lo bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của mình quá xấu, cô hơi nghiêng mặt tránh đi.

Nguyên Dã không chút chần chừ đưa tay kéo cô quay lại.

Anh nâng cằm cô lên, hơi thở ấm áp phả lên vầng trán thấp thoáng sau mái tóc.

Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua gò má cô lau đi những vệt nước mắt. Đôi mắt anh tĩnh lặng, dịu dàng như đang phác họa một câu chuyện xưa thật đẹp.

Dưới động tác quá đỗi dịu dàng ấy của anh, hai chân Xuân Tảo như muốn nhũn ra.

Cô muốn nắm lấy cổ tay anh đẩy ra, nhưng rồi lại siết chặt tay mình.

Một cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong lòng. Từ năm ngoái đến giờ, hai người vẫn luôn giữ một khoảng cách vừa phải, quy củ và đúng mực, chưa bao giờ gần gũi đến thế. 

Song cô cố nén lại: "Được rồi." Cô cụp mắt, trốn tránh sự đụng chạm của anh dù trong lòng vẫn còn luyến tiếc.

Nguyên Dã như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thu tay lại.

"Này tớ bảo… Sao cậu chạy giỏi thế." Anh bỗng cong môi cười. "Hôm Đại hội Thể thao mọi người chỉ bắt cậu viết bài chứ không cho thi chạy thật đúng là lãng phí tài năng."

Lúc này mà còn đùa được sao? Xuân Tảo vờ tức giận, đấm nhẹ vào ngực anh một cái.

Thật kỳ diệu. Hành động ấy cuốn đi gần hết cảm xúc nặng nề ban nãy.

Chàng trai ôm ngực giả bộ bị thương nặng, nghiêng đầu ho khẽ hai tiếng: "Có khi còn đủ sức thi ném đ ĩa nữa ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!