Edit: Hinh
Beta: Mạn Mạn
Ngay khi đứng ở dưới sân và thấy cuộc gọi từ Xuân Tảo, tim Nguyên Dã chùng xuống, linh cảm có chuyện chẳng lành. Giọng cô gái run rẩy vang lên bên tai, hoảng loạn đến nói không rõ lời: "Cậu có thể lên được không… Tớ…"
Lời nói của cô bị cắt đứt tại đây. Nguyên Dã nắm chặt điện thoại, chạy thật nhanh lên tầng. Khi vào nhà, anh thở hổn hển, chậm bước lại.
Phòng khách như một tủ lạnh trống rỗng, không còn chút hơi ấm thường ngày, lạnh lẽo vô cùng tận. Anh cau chặt mày khi thấy Xuân Tảo lặng lẽ cúi gằm mặt và Xuân Sơ Trân ngồi bên bàn.
Xuân Sơ Trân nhìn anh với vẻ mặt lạnh tanh.
Người con trai né tránh ánh mắt bà, đưa mắt lướt qua mặt bàn bừa bộn. Khi dừng lại ở một vài món đồ, cảm xúc xót xa lẫn phẫn nộ dâng trào trong mắt anh. Anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay buông thõng bên người, đi đến bên cạnh Xuân Tảo. Cô gái không dám nhìn anh lấy một lần, hệt như con búp bê đứt khớp, đầu gục xuống vô hồn.
Người phụ nữ trung niên không nổi giận ngay lập tức mà giọng điệu thốt ra đầy bình thản như thể đang tâm sự chuyện nhà: "Tiểu Nguyên à, nếu dì không bảo Xuân Tảo gọi cháu, cháu định khi nào mới lên đây?"
Nguyên Dã không đáp.
"Năm phút? Tám phút? Hay cả tiếng?" Xuân Sơ Trân khẽ hừ: "Hai đứa cũng rảnh thật."
Bà thở dài một tiếng: "Cũng lắm chiêu trò lắm… Giỏi thật, ngay dưới mũi tôi mà còn làm được nhiều trò vậy. Coi người khác là kẻ mù phải không?"
Cả hai đứng cạnh nhau trước mặt bà đều không lên tiếng.
Xuân Sơ Trân nổi cơn tam bành, đập tay xuống bàn khiến những món đồ rung lên theo: "Nói đi!"
"Coi tôi là đồ ngu đúng không?"
Đôi vai gầy của Xuân Tảo khẽ run vì giật mình. Nguyên Dã để ý thấy, hơi thở trở nên nặng nề, quai hàm bạnh ra.
"Không nói à? Được, vậy để tôi nói thay hai đứa," Giọng bà dịu đi nhưng lạnh lẽo hơn: "Tôi đã phát hiện hai đứa có điều bất thường từ sớm."
"Nhất là con." Con nhà người ta bà tạm thời không muốn can thiệp, chỉ đau lòng và thất vọng vì con gái không phân biệt được nặng nhẹ. Bà chĩa mũi nhọn vào con gái: "Xuân Tảo."
Bà vươn tay gạt một số đồ vật trên bàn: "Không phải mẹ không biết cái hộp này của con, trước đây mẹ đều mắt nhắm mắt mở cho qua là vì nghĩ con gái có chút bí mật cũng không sao, chị con ngày xưa cũng viết nhật ký. Nhưng con thì sao, con để những gì trong đó?"
Bà nhặt một phong bì thư rồi đặt xuống, cầm tấm thẻ cà phê lại đặt xuống, cả những nắp chai quen thuộc, như thể đang trưng bày và bán rẻ điểm yếu và lòng tự trọng của con gái vậy. Cuối cùng bà cầm nắp chai lên xem xét kĩ lưỡng: "Mấy thứ này cũng phải giữ lại, còn vẽ hình nữa, để làm gì," Bà như bị chọc cười: "Có tâm trí làm mấy thứ này, sao không làm thêm vài bài tập đi?"
Hơi thở Xuân Tảo trở nên dồn dập, một cơn đau nhói dữ dội đến mức không thể chịu nổi nập đến não bộ, cuối cùng tụ lại thành nỗi đau buốt quanh mắt, như sắp rơi xuống.
Cô gần như không thở nổi, không đứng thẳng được người, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.
Thấy tai con gái đỏ au như máu, Xuân Sơ Trân ném nắp chai xuống. Nó lăn một vòng trên bàn, xoay vài vòng lách cách rồi từ từ dừng lại. Như một tín hiệu chuyển tiếp, Xuân Sơ Trân chính thức buông lời mỉa mai, bà hít sâu một hơi: "Xuân Tảo, mẹ chỉ hỏi con một câu, con như thế này có xứng đáng với mẹ không? Từ bé đến lớn, mẹ nuôi dạy, chăm sóc con như thế, vừa đỗ cấp ba đã thuê nhà cho con học ngay, vậy mà con xem mình đang làm gì, trong đầu toàn nghĩ những thứ gì thế hả?"
Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống từ gương mặt Xuân Tảo. Cô nghẹn ngào, không dám cãi lời.
"Mẹ biết con muốn biện minh điều gì, con muốn nói học tập của con ổn định, thứ hạng không tụt. Đúng là không tụt nhưng từ khi lên cấp ba điểm Toán của con có bao giờ dưới 130 không? Môn này vốn là điểm yếu, điểm kỳ trước đã không nhìn nổi rồi. Con có biết tại sao hè này mẹ phải theo dõi con mỗi ngày không? Chính là vì sợ con đến thời điểm quan trọng này mà đầu óc vẫn không tỉnh táo, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài.
Hè này con đã nói gì với mẹ, có đồ để quên ở đây, muốn đến lấy, mẹ bảo đi lấy hộ con thì con đã trả lời sao? Con nói không cần."
"Không cần…" Xuân Sơ Trân lặp lại, cười đến run người: "Mẹ thấy tâm trí còn đều để ở đây rồi."
"Khoảng tháng Năm mẹ đã thấy con khác trước, trạng thái có thay đổi. Mẹ tính quan sát thêm. Hai đứa càng ngày càng quá đáng, vừa nãy ở dưới sân làm gì, trước kia cũng vậy. Mấy lần mẹ thấy hai đứa từ trên nhà, trông có giống học sinh tí nào không?"
"Đã lên lớp 12…"
"Đã lên lớp 12 rồi."
Bà liếc nhìn Nguyên Dã, tiếp tục châm chọc con gái: "Người bên cạnh con học giỏi thật, lần nào cũng đứng nhất. Còn con thì sao, định vào trường nào? Đặt hết tâm trí vào mấy thứ đó, con có thể vào trường nào nói mẹ nghe thử? Lên lớp 12 rồi mà vẫn không biết tu tâm, suốt ngày chỉ biết yêu đương tình tứ, con có chút nào giống con gái không?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!