Chương 42: Mùa hè cuối cùng

Edit: Hinh

Beta: Mạn Mạn

Phán đoán của Nguyên Dã không sai, Xuân Tảo quả thật là một liều thuốc kỳ diệu. Sau khi sống chung dưới cùng một mái nhà, trong quá trình quan sát và giúp đỡ cô, anh như được dẫn vào một tập phim cuộc đời thật sự thuộc về mình. Thân nhiệt, mạch đập, dòng máu chảy, hứng thú mới, khao khát mới, hy vọng mới, tất cả đều hồi sinh trong cơ thể. Nó như thể đã gieo một hạt mầm biết nhảy múa trên cánh đồng hoang.

Sau tiết Cốc Vũ (*), hoa tường vi ướt đẫm phủ kín tường ngoài trường Nghi Trung, khối 11 chọn một ngày đẹp trời để tổ chức hoạt động đi bộ dã ngoại. 7 rưỡi sáng, giáo viên và học sinh các lớp đã tập trung trên sân vận động sẵn sàng chờ xuất phát. Sau khi lãnh đạo nhà trường và đại diện ban phụ huynh phát biểu xong, các lớp giương cờ ra khỏi trường, đoàn người trong trang phục xanh trắng theo từng nhánh lớp hợp lại trên đường cái, tiến về cầu Nghi Phổ, cuối cùng dừng tại công viên Hựu Viên để tổ chức một số hoạt động xây dựng tập thể của lớp. Tổng quãng đường đi về khoảng hai mươi lăm ki

-lô

-mét, thảo nào các anh chị khóa trên gọi là "Chuyến đi gãy chân".

(*) Một trong hai mươi tư tiết khí của lịch văn hóa Đông Á, thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng Tư Dương lịch.

Đặc biệt là… còn không được đội mũ che nắng. Lãnh đạo nói rõ: Việc này sẽ cản trở học sinh Nghi Trung thể hiện gương mặt tràn đầy sức trẻ với bên ngoài.

"Trông tớ có tràn trề sức trẻ không?" Trên đường về, Đồng Việt rã rời như bà cụ lọm khọm lê từng bước một, khuôn mặt tái nhợt như người sắp chết: "Chẳng lẽ không giống người sắp chết à?"

Xuân Tảo bị nắng chiếu đến nỗi không buồn trả lời. Các thầy cô đi cùng lớp cũng kiệt sức, lần lượt trốn lên xe đuôi đoàn để nghỉ chân. Người phụ trách dẫn đầu đã rút lui trước, đoàn người dần mất hình dạng, lác đác, từng nhóm ba năm người, từ dòng suối dài trở thành những vũng nước lớn bé không đều.

Do đi đường xa nên Xuân Tảo không mang nhiều nước uống và đồ ăn vặt, sau khi uống hết nước trong chai, cô cất nó vào túi bên cạnh ba lô. Cùng lúc đó, bên cạnh lại vang lên giọng chỉ đường rõ ràng từ điện thoại của Đồng Việt: "Rẽ phải ở ngã ba phía trước, còn 5,2 ki

-lô

-mét đến điểm đến trường Nghi Trung".

Xung quanh lập tức vang lên tiếng than vãn khắp nơi. Đoàn người lớp A dẫn đầu tất nhiên cũng chẳng khá hơn, mấy bạn nam lúc đi còn đùa giỡn cười đùa, lúc về cũng mệt đến thẫn thờ. Nguyên Dã đi ở cuối đoàn, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn vị trí lớp C. Tuy nhiên lớp B phần lớn là mấy đứa con trai cao to, chắn giữa như thế làm tầm nhìn bị cản trở nghiêm trọng, ngay cả góc áo Xuân Tảo cũng không thấy được.

"Mày không thấy mỏi cổ à?" Đồ Văn Vĩ để ý động tác cứ đi ba bước lại ngoái đầu của Nguyên Dã mà bất lực vô cùng: "Nhìn mày ngoái đầu tao cũng thấy mệt thay."

Nguyên Dã im lặng một giây, lười để ý đến thằng bạn, tiện tay ném chai nước không vào thùng rác trên đường đi. Bất chợt anh thấy cửa hàng nhỏ ở góc rẽ, trong đầu nảy ra ý tưởng liền rời đoàn chạy nhanh qua đó. Hai phút sau, Nguyên Dã đi ra khỏi đó cùng với một túi chai đồ uống trên tay. Sau khi chia cho mấy thằng bạn quen biết gần đó, trong túi chỉ còn hai ba chai, mọi người đều biết điều tránh xa chai trà ô long vị đào bao bì hồng nhạt ở giữa, hiểu rõ chai này khác biệt, dành riêng cho ai.

Đồ Văn Vĩ thích chọc ghẹo, chỉ thẳng tay vào chai nước có vẻ ngoài độc nhất đó, nói bằng giọng nhỏ nhẹ: "Cục cưng ơi, cái này cho anh phải không?"

Nguyên Dã cau mày với vẻ mặt phức tạp, gạt tay cậu chàng ra.

"Mày đừng hòng uống được hớp nào." Anh rút chai đó ra, chuyển túi cho người đằng trước: "Chúng mày chia nhau đi."

Bạn nam đó vui vẻ nhận lấy.

"Tao sai rồi tao sai rồi…" Đồ Văn Vĩ thôi không làm phiền nữa, sáp lại gần năn nỉ: "Để lại cho tao một chai đi, tao sắp chết khát rồi."

Được chai nước C"estbon màu xanh nhờ ké, Đồ Văn Vĩ quay sang định chỉ trích Nguyên Dã thêm câu "có gái quên bạn" thì bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng của gã "nô lệ vợ" này đâu nữa.

Đi ngược lại đến đoàn người lớp C, dòng người trầm lặng lập tức ồn ào hẳn lên. Sự xuất hiện của Nguyên Dã tựa như viên thuốc sủi được ném vào ly nước, đám con gái che miệng cười trộm xem trò vui, còn Tống Kim An cầm cờ ở đầu đoàn ngoái đầu lại, cố ý hét lớn: "Cậu là ai, không phải lớp chúng tôi phải không?"

Đàm Tiếu ở hàng sau phụ họa cậu ta: "Đúng đấy, sao lại chen ngang vậy."

Xuân Tảo kinh ngạc, nhìn trước sau trái phải, sợ giáo viên xuất hiện đột ngột, rồi hạ giọng: "Cậu làm gì vậy…?"

Nguyên Dã làm như không nghe thấy, chỉ đưa nước trong tay cho Xuân Tảo: "Cầm lấy, tớ đi đây."

Đồng Việt vốn mệt đến lả người, giờ như được tiêm thuốc k1ch thích, cô nàng ôm ngực, phấn khích như fan CP đầu não, chỉ thiếu nước mắt long lanh trái tim, lần lượt lôi kéo các bạn nữ khác hét hò. Mặt Xuân Tảo đỏ bừng, hai tay nhận lấy chai nước đó, ôm chặt trước người.

Hoàn thành nhiệm vụ, Nguyên Dã nhìn thẳng quay gót rời đi. Không hiểu sao lớp C như được tiêm thuốc k1ch thích vậy, tiễn anh một cách náo nhiệt, tiếng người ồn ã, các lớp phía sau không hiểu chuyện gì cũng nghển cổ nhìn về phía này, tinh thần gì thế, đáng nể ghê.

***

Dường như mùa hè năm nay đến sớm hơn mọi năm, mặt trời như nước sôi, khi những hàng cây long não trong trường xanh um như những chiếc mũ nhung xanh đậm, hành trình của khối 11 cũng sắp kết thúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!