Chương 41: Người có màu sắc

Thực ra không phải Nguyên Dã chưa bao giờ thấy biển.

Mà ngược lại, hồi còn nhỏ bà Hướng Mẫn Thận mẹ anh đã tìm đủ cách để dẫn anh đi rất nhiều nơi. Từ khu vườn xanh mướt ngay trước cửa nhà đến tận những dãy núi xanh rì ở New Zealand – nơi từng là bối cảnh quay bộ phim The Hobbit. Anh từng bị cháy nắng ở hòn đảo nào đó, cũng từng ngồi co ro suốt đêm trong căn nhà kính trong suốt giữa trời tuyết ở Phần Lan chỉ để chờ cực quang như tấm màn lụa nhẹ nhàng hạ xuống bốn phương.

Bà khuyến khích anh đọc nhiều sách để hiểu rõ chính mình và bà cũng từng nói, thứ đáng để con người tôn trọng nhất chính là bản tâm của mình.

Nhưng hôn nhân của bà không hề hạnh phúc. Bà quá mạnh mẽ, quá chói lọi và quá sòng phẳng, giống như một đóa thược dược kiêu sa cắm giữa những bình hoa tầm thường được sản xuất hàng loạt.

Nhất là sau khi có con, bà và Nguyên Ngật cãi nhau liên miên, từ cách xử lý công việc đến quan điểm giáo dục con cái, thậm chí một món ăn không hợp khẩu vị cũng có thể trở thành mồi lửa khiến cuộc cãi vã bùng nổ.

Câu bà nói với Nguyên Ngật nhiều nhất là: "Trước kia anh đâu có như vậy."

Còn ba anh thì chỉ cười lạnh, đáp lại như thể vừa nghe câu chuyện nực cười nhất trên đời: "Còn em nghĩ mình vẫn giống như trước sao?"

Cứ thế lặp đi lặp lại chẳng có hồi kết.

Cho đến một ngày, tình yêu của bà dành cho người đàn ông này và cho gia đình này bị hiện thực mài mòn đến cạn kiệt.

Bà đệ đơn ly hôn.

Không chần chừ và cũng chẳng lưu luyến, bà dứt khoát rời đi.

Bà thanh toán toàn bộ phí nuôi nấng trong một lần duy nhất rồi rời khỏi ngôi nhà này, thành phố này, đất nước này. Từ đó không để lại chút tin tức nào.

Màu sắc trong cuộc sống của Nguyên Dã cũng đột ngột dừng lại tại đây. Suốt một khoảng thời gian rất dài, ký ức của anh giống như chiếc máy chiếu bị lỗi, liên tục tua đi tua lại hai hình ảnh: Một là đêm anh phát hiện mẹ đã rời đi hoàn toàn, và một là bóng lưng ba anh ngồi sau quầy bar trong bếp, lặng lẽ hút từng điếu thuốc. Dưới ánh chiều tà ảm đạm, khói thuốc trắng bốc lên cuồn cuộn, còn khuôn mặt người đàn ông ấy chìm trong bóng tối khi ẩn khi hiện.

Cuối cùng tất cả đều nhòe đi thành từng bông tuyết tuyệt vọng.

Kể từ đó thế giới của anh chỉ còn hai màu đen trắng, mà anh cũng trở thành kẻ đứng bên ngoài màn ảnh, bị nhốt trong rạp chiếu bóng chỉ có bản thân mình, lặng lẽ quan sát cuộc đời.

Nhưng tiếc rằng cuộc sống chẳng vì sự thoát ly của anh mà dừng lại.

Sau một thời gian ngắn suy sụp, Nguyên Ngật nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, tận hưởng sự tự do đích thực mà vợ cũ để lại.

Trung tâm giáo dục mà họ từng sáng lập cũng chính thức chuyển đổi dưới sự dẫn dắt của ông. Từ mô hình phát triển năng lực toàn diện trở thành trung tâm đào tạo học thuật và luyện thi cấp tốc. Cũng từ lúc ấy, Nguyên Dã con trai ông – cậu bé thừa hưởng trọn vẹn bộ gen trác việt của cha mẹ, từ nhỏ đã bộc lộ năng lực vượt trội – bắt đầu bước vào chương trình huấn luyện khắc nghiệt. Nguyên Ngật bỏ ra một khoản tiền lớn để mời riêng huấn luyện viên Olympic Toán dạy kèm 1-1 cho Nguyên Dã.

Rồi sau đó, từ Cúp Tài năng Mỹ, Cúp Hi Vọng, Cúp Hoa Học, AIMO, Olympic Toán học Quốc tế đến vô số giải thưởng khác, thành tích vượt trội giúp anh liên tục được tuyển thẳng vào những trường trọng điểm, tất cả dần trở nên bình thường như cơm bữa.

Bằng khen và cúp của anh được đặt ở vị trí cao nhất trang trọng nhất trong tủ trưng bày của tổng viện Minh Tư.

Hoàn toàn xứng danh là gương mặt đại diện giúp trung tâm lôi kéo các vị phụ huynh và học sinh đến đăng ký, suýt nữa giẫm đổ cả cánh cửa.

Mà Nguyên Dã cũng chẳng có ý kiến gì nhiều về chuyện này.

Kể từ khi mẹ rời đi, ở độ tuổi bắt đầu mò mẫm tìm đường, anh đã đánh mất phương hướng, đánh mất động lực, trở thành một kẻ hoang mang.

Anh nghĩ nếu như có một vỏ bọc hoàn hảo, một cuộc đời chỉnh chu lộng lẫy thay anh sống tiếp thì đó cũng chẳng phải chuyện gì tồi tệ.

Chỉ là ngày ngày nhìn trăng tròn rồi lại khuyết, bốn mùa xoay vần, thỉnh thoảng trong lòng anh cũng dâng lên một nỗi bi thương và phẫn uất không nói thành lời, giống như đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn mộng ảo để rồi lập tức bị sự căm ghét bản thân nuốt chửng.

Anh chán ghét tất cả mọi thứ mình có, nhưng cũng vừa đau đớn vừa thống khổ nhớ về người mẹ có trái tim sắt đá của mình. Dù vậy thì đến ngày hôm sau, anh vẫn xuất hiện trong khuôn viên trường như thường lệ, như ánh mặt trời sớm mai rạng rỡ và tỏa sáng khắp nơi.

Mùa đông năm lớp 10 trôi qua, khi quay lại trường học sau kỳ nghỉ Tết, anh kinh ngạc phát hiện ra trong bức màn đen trắng mà mình dần quen thuộc, đột nhiên xuất hiện một người có sắc màu khác.

Không rõ là màu gì, có lẽ là sắc xanh lam nhạt giống như tên của cô ấy, giống như bầu trời đầu xuân, những chồi non mới nhú, ánh mắt anh dừng ở đâu cũng dễ dàng nhận ra sự tồn tại của cô.

Anh đoán có lẽ là cuộc gặp gỡ bất ngờ vào dịp Tết đã tạo ra một phản ứng hóa học nào đó.

Hôm ấy anh không quen với khí hậu, bị sốt cao nên đã thất bại trong cuộc thi trại Đông, bị loại khỏi kỳ thi tuyển quốc gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!