Chương 40: Quỹ ngắm biển

Cánh cửa sắt trước mặt từ từ mở ra, khi hệ thống nhắc nhở đã thông qua, tim Xuân Tảo vẫn đập loạn không ngừng. Lòng bàn tay cô ướt mồ hôi, bàn tay đang đan vào tay anh cũng vậy, nóng bỏng quấn chặt lấy nhau. Trong không gian tối tăm, chỉ vỏn vẹn 5 phút ngắn ngủi mà trong đầu cô như đã chứng kiến cả một màn pháo hoa rực rỡ.

Ánh mắt Xuân Tảo khựng lại.

Bên ngoài cửa, mấy NPC với đôi mắt xanh lè phát sáng và gương mặt kinh dị đang chen chúc chờ sẵn. Vừa chạm mắt nhau, bọn họ lập tức lao vào, tranh nhau tràn vào trong.

Nguyên Dã phản ứng cực nhanh, xoay người kéo cô nép sát vào tường.

Cánh tay anh chống lên bức tường ngay bên má cô, mặc kệ đám "xác sống" sau lưng có gào thét và xô đẩy thế nào, anh vẫn giữ nguyên tư thế, không để bản thân đổ về phía cô.

Ngay khoảnh khắc gần trong gang tấc ấy, ánh mắt chàng trai trước mặt lại sáng rực và kiên định đến lạ, khiến tim Xuân Tảo nhói lên âm ỉ.

Và cả nụ cười hơi chật vật thoáng qua môi anh nữa.

Trong nháy mắt đó, cô không kiềm được mà hơi nâng tay lên muốn ôm lấy anh, muốn nói với anh rằng: Cậu có thể dựa vào tớ, tớ cũng có thể bảo vệ cậu. Dù bị tổn thương hay phải đối mặt với diệt vong thì tớ cũng sẽ không lùi bước hay sợ hãi.

Nhưng rồi cô vẫn kiềm chế được.

***

Sau khi được nhân viên kéo ra khỏi phòng mật thất, thế giới bên ngoài dần trở lại bình thường, Xuân Tảo nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, cô trách móc: "Hai đứa bọn cậu đúng là đồng đội heo!"

Vất vả suốt một tiếng đồng hồ mà cuối cùng lại "quay về điểm xuất phát" bởi vì Đồng Lục và Lục Cảnh Hằng không kịp mở khóa cửa thang máy trong thời gian quy định nên thử thách trong phòng mật thất đã kết thúc trong thất bại.

Kết quả chính là màn "dịch bệnh xác sống bùng nổ" vừa nãy.

Đồng Việt ngoáy ngoáy lỗ tai tỏ vẻ buông xuôi: "Thì sao, IQ hai đứa bọn tớ cộng lại chắc chỉ bằng một nửa hai bọn cậu thôi ý, đây chẳng phải kết quả đương nhiên à? Theo tớ thấy lẽ ra nên chia nhóm nam nữ riêng biệt, Xuân Tảo đi với tớ, Nguyên Dã đi với Lục Cảnh Hằng thì may ra mới qua cửa."

"Cơ mà ——" Cô nàng nhướn mày, hào hứng hỏi: "Hai người chịu không? Tớ đây không muốn đóng vai ác đâu."

Xuân Tảo á khẩu, cảnh tượng trong phòng mật thất vẫn còn in sâu trong đầu khiến đầu ngón tay cô khẽ run.

Lúc này Nguyên Dã vừa đi nhận phiếu giảm giá từ nhân viên quay lại, tay anh đút túi quần, giọng điệu bình thản: "Lát nữa ăn gì?"

Xuân Tảo liếc anh một cái. Người này sao có thể bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nhanh vậy nhỉ? Mà cô thì vẫn chưa hoàn hồn nổi, trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác ẩm ướt, cô lặng lẽ siết chặt tay.

Đồng Việt hớn hở reo lên: "Anh rể lại mời à?"

Nguyên Dã cười khẽ: "Cũng được."

Thân là "người nhà" còn lại, dĩ nhiên Lục Cảnh Hằng không muốn để bản thân biến thành kẻ ăn chực, cậu nói: "Trưa nay để tôi mời." Cậu nhìn về phía hai cô gái: "Mọi người muốn ăn gì?"

Cuối cùng cả nhóm chọn một quán đồ Thái có đánh giá rất tốt.

Xuân Tảo lật xem thực đơn, khá lưỡng lự vì giá cả: "Hơi đắt thì phải…"

Đồng Việt chống cằm, vừa nói vừa liên tục xúc bánh pudding sago dừa vào miệng: "Có gì đâu, tiền mừng tuổi của Lục Cảnh Hằng đến tận năm con số lận, với lại chơi mật thất cũng đâu có rẻ."

Xuân Tảo giật mình suýt thì rớt cả cằm, cô quay sang hỏi Nguyên Dã: "Mật thất hết bao nhiêu?"

Đồng Việt đáp thay: "258 tệ/người, mà đó là giá mua theo nhóm rồi đấy."

Xuân Tảo ngỡ ngàng: "Đắt vậy mà cậu cũng không nói với tớ một tiếng?"

Nguyên Dã vẫn điềm nhiên như thường: "Có đáng bao nhiêu đâu." Anh nhướn mày, giọng điệu mang theo ý cười: "Sao, cậu muốn quản lý tài sản của tớ à?"

Xuân Tảo im lặng, hai tay bưng cốc lên uống một ngụm nước.

"Eo ui ——" Đồng Việt giả bộ giật mình, mặt mũi méo xệch rồi bắt đầu điên cuồng xoa xoa hai cánh tay vốn chẳng hề nổi da gà. Đến lúc Lục Cảnh Hằng thanh toán hóa đơn, cô ấy bèn dùng chiêu "gậy ông đập lưng ông", bắt chước giọng điệu ngạc nhiên trách móc của Xuân Tảo lúc nãy nhưng còn dẹo hơn gấp mười lần: "Đắt thế này~ sao anh không nói với em~"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!