Chương 4: Ăn ý đến lạ

Không ngờ anh sẽ dừng lại, Xuân Tảo giật mình đứng yên tại chỗ.

Thấy cô gái đằng sau cứ đứng đực ở đó, Nguyên Dã chống một chân rồi xuống xe.

Anh xoay người một tay giữ xe, có vẻ như đang đợi cô.

Trong ngõ nhỏ không thông gió, thiêu thân liều mình lao vào ánh đèn đường phát ra tiếng động khe khẽ.

Nhưng chỉ một xíu âm thanh đó thôi cũng đủ khiến Xuân Tảo tỉnh táo lại, cô nhanh chân chạy tới.

Đang định khách sáo chào một câu như mọi khi thì chàng thiếu niên đã bỏ qua lời mào đầu, hỏi cô với vẻ kỳ quái: "Sao giờ này cậu vẫn còn ở bên ngoài?"

Xuân Tảo nghe hiểu ẩn ý đằng sau câu ấy, thời điểm này lẽ ra học sinh nên ngoan ngoãn ở trong nhà —— đặc biệt là người như cô.

Chắc anh chỉ vô tình bật ra câu đó thôi nhưng cách hỏi hơi giống kiểu người lớn tra hỏi dường như đã đụng phải vảy ngược của cô, hơn nữa người hỏi lại là người khiến cô bạn mình phải chờ suốt từ sáng tới giờ nên Xuân Tảo có phần giận dỗi: "Chẳng phải cậu cũng vậy đấy sao?"

Nghe thấy thế, Nguyên Dã bật cười.

Nụ cười tươi rói như trên tấm ảnh thẻ luôn thường trực trên bảng vàng vinh danh ở trường, hàm răng đều tăm tắp trắng đến loá mắt.

Anh hơi rũ mắt, hình như có chút ngại ngùng, khi ngước lên, anh thẳng thắn thừa nhận: "Ừ, đúng vậy nhỉ."

Sự thản nhiên của anh khiến khí thế của Xuân Tảo ngay lập tức mất sạch, cô hạ giọng lầu bầu: "Về thôi."

Hai người sánh vai nhau đi về, xuyên qua bức tường hoa đẹp như mộng kia.

Xuân Tảo đi phía trong, mắt nhìn thẳng; Nguyên Dã đi bên ngoài, một tay đẩy xe.

Nhớ đến cô bạn thân đáng thương, Xuân Tảo không khỏi muốn hỏi kỹ hơn: "Ban ngày cậu về nhà à?"

Nguyên Dã nhìn cô: "Không, tôi đi net."

Xuân Tảo ngạc nhiên nhìn sang, mắt đối mắt nhìn nhau một giây, cô lại nhìn thẳng về phía trước không nói gì.

Nguyên Dã chú ý đến phản ứng của cô: "Sao thế?"

Xuân Tảo cụp mắt nhìn những ổ gà dưới chân: "Không có gì, chỉ là tôi không ngờ cậu cũng sẽ đi net."

Giọng Nguyên Dã nhàn nhạt: "Cuối tuần rảnh mà."

"…" Xuân Tảo nghẹn họng, cuối tuần của bọn họ không giống nhau sao, hay là thầy cô lớp A không giao bài về nhà?

Cơ mà tự dưng kết thúc cuộc trò chuyện như vậy hình như không phải phép cho lắm, cô cố gắng đáp lời: "Có phải tiệm net ở cửa chợ Thành Khang bên kia không?"

"Cậu biết hả?"

Xuân Tảo đơ ra, sau đó bình tĩnh trả lời: "Tôi từng nghe mấy bạn nam cùng lớp nói qua."

Nguyên Dã không hỏi tiếp nữa.

Dường như việc khiến cuộc trò chuyện luôn rơi vào bế tắc là phản xạ có điều kiện giữa hai người, Xuân Tảo thấy mãi cũng quen, không cố gắng tìm đề tài nữa.

Chờ Nguyên Dã khoá xe đạp xong, cô lấy chìa khoá ra khỏi túi quần rồi đi lên mở khoá cổng nhà, sau đó nghiêng người nhường Nguyên Dã lên trước.

Hai người lần lượt lên tầng.

Đèn hành lang là loại cảm ứng bằng âm thanh nên mỗi khi lên một tầng, hai người thỉnh thoảng sẽ ho một tiếng hoặc dậm chân mạnh hơn. Sau khi đến tầng 3, Nguyên Dã đi trước nên cửa phòng cũng do anh mở.

Rõ ràng là lần đầu nhưng ăn ý đến lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!