Xuân Tảo tự nhận bản thân che giấu rất kỹ nhưng vẫn không tránh được tin đồn lan nhanh như sóng triều. Suốt hơn nửa tháng sau đó, cô liên tục trở thành tâm điểm chú ý của học sinh từ các lớp, các khối khác nhau. May mà trường nhiều con gái nên xung quanh không quá náo loạn, chỉ là thỉnh thoảng bị mấy bạn ngồi gần trêu chọc vài câu, ngoài ra thì không có gì đáng lo.
Mùa đông lạnh giá kéo đến, rồi Giáng Sinh, Tết Dương lịch nối tiếp nhau, tâm trí tụi học trò cũng dần bị kéo đi bởi không khí lễ hội. Mặc dù là trường công lập nhưng Nghi Trung vẫn luôn chú trọng giáo dục toàn diện, đề cao văn hóa và tính nghi thức. Trước thềm năm mới, các lớp thi nhau trang trí lộng lẫy, phòng học nào cũng sạch bong kin kít, dán đầy hình dán chủ đề, treo rèm kim tuyến và dây hoa lấp lánh, lớp nào cũng muốn nổi bật nhất.
Xuân Tảo giúp Đồng Việt trang trí bảng đen của lớp, tô đậm phần tiêu đề "Happy New Year" bằng nét chữ uốn lượn mềm mại. Xong xuôi, cô phủi tay rồi nhảy xuống ghế, sau đó lau thêm chút nữa cho hoàn hảo rồi mới dọn dẹp quay về chỗ ngồi.
Lớp cứ mỗi tháng lại đổi chỗ một lần, giờ cô ngồi tổ 3, không còn ở gần cửa sổ nữa.
Nhưng đôi khi vào buổi trưa hay trước giờ tự học buổi tối, trên bàn cô vẫn xuất hiện một ly đồ uống nóng đủ loại, có khi là sữa hộp, có khi là cacao nóng, có khi lại là trà gừng táo đỏ.
Và mỗi lần như vậy, mấy đứa ngồi trước ngồi sau lại rần rần, kêu đừng phát cơm chó nữa tụi này chịu hết nổi rồi.
Đối với chuyện này, Xuân Tảo phẫn nộ: Cậu đừng lén vào lớp tớ nữa.
Nguyên Dã tỉnh bơ: Bao giờ? Có bằng chứng không?
Xuân Tảo cứng họng nghẹn lời.
Cuối cùng cô đành bất lực, nói không lại anh: Không có bằng chứng vì uống hết rồi.
Còn phàn nàn: Tớ sắp béo lên rồi đây này!
Nguyên Dã: Đâu có.
Trong nhà không có cân nhưng Xuân Tảo vẫn kiên quyết: Chắc chắn béo!
Hôm sau tan học, cô đến điểm hẹn dưới cột đèn đường số hai như thường lệ. Nguyên Dã vừa thấy cô liền đứng yên, mượn ánh đèn chăm chú quan sát, lông mày nhíu lại trông có vẻ rất nghiêm túc. Cô bị nhìn đến mức nghẹt thở, hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, anh mới chậm rãi bước nhanh hơn đuổi theo, cười nói: "Không béo mà."
Xuân Tảo lầm bầm: "Mặc nhiều áo thế này ai mà nhìn ra được chứ?"
Nguyên Dã lại nghiêng đầu ngắm nghía: "Vậy đợi đến mùa xuân tớ kiểm tra lại lần nữa."
Xuân Tảo đỏ mặt, chạy trốn khắp con hẻm nhỏ: "Không được nhìn nữa!"
"Được rồi, không nhìn." Anh đầu hàng, thả chậm bước chân vui vẻ chậm rãi đi theo sau cô.
Xuân Tảo quay đầu lại: "Sao tự dưng đi chậm thế, còn đi sau lưng tớ làm gì?"
Nguyên Dã vô tội nhún vai: "Không được nhìn mà, chỉ nhìn sau gáy thôi được không?"
Xuân Tảo nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải lề mề rút ngắn khoảng cách, quay lại sóng bước bên anh.
Kỳ nghỉ Tết Dương lịch, Xuân Tảo cùng Xuân Sơ Trân về quê, đoàn tụ với ông bố đơn thân nơi quê nhà. Hôm sau cô dậy sớm đi thăm bà ngoại, sức khỏe bà giờ đã ổn định, có hộ lý chăm sóc nên cũng coi như yên tâm. Cả mấy ngày liền bận rộn thăm hỏi người thân bạn bè, mãi đến trưa mùng 3 Xuân Tảo mới háo hức quay về căn nhà trọ.
Vừa thay giày xong, cô đã thấy Nguyên Dã đứng trước cửa phòng chào hỏi mẹ con cô.
Xuân Tảo cảm nhận được ánh mắt anh lướt qua mình, dù không dừng lại nhưng cũng chẳng vội rời đi.
Xuân Sơ Trân ngạc nhiên: "Tiểu Nguyên cũng ở nhà à?"
Nguyên Dã gật đầu: "Vâng ạ."
Xuân Sơ Trân trêu: "Dạo này nghỉ lễ chẳng thấy cháu ra ngoài gì hết."
Nguyên Dã bình thản đáp: "Tại trời lạnh ạ."
"Ừ nhỉ." Xuân Sơ Trân cởi chiếc khăn quàng dày cộm, quan tâm dặn dò: "Cháu nhớ mặc ấm vào nhé, đừng để bị cảm trước kỳ thi cuối kỳ."
Xuân Tảo nhìn sang, thấy anh mặc áo len cổ tròn màu xám, tóc có vẻ lâu rồi chưa cắt nên hơi rối như cỏ dại mùa hè, song lại khá hợp với anh. Anh đứng tựa vào khung cửa, dáng người cao gầy chẳng khác gì người mẫu trong tạp chí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!