Xuân Tảo hiếm khi nào có những khoảnh khắc trực tiếp đối mặt như thế này. Từ nhỏ cô đã rất hướng nội và dè dặt, thái độ đối với các mối quan hệ luôn là suy nghĩ trong lòng chiếm nhiều hơn biểu hiện ra bên ngoài.
Cô thừa nhận tối nay mình có chút chậm chạp, chủ yếu là vì —— sự xuất hiện của Trần Dục Ninh không khiến cô nghĩ ngay đến mối quan hệ trên phương diện "nam nữ" nên cũng không kịp nhận ra và phản ứng kịp thời với những hành động và lời nói khác thường của Nguyên Dã.
Hơn nữa trong tiềm thức cô vẫn luôn có một toà thành vô hình, tựa như cô công chúa tóc mây sống trên tầng cao của tòa tháp chưa bao giờ mong đợi ai đó có thể trèo lên cứu mình mà cũng chẳng bao giờ nhảy xuống tự đẩy mình vào nguy hiểm.
Vì vậy khi có ai đó đứng bên dưới gọi cô và cho cô thấy những đoá hoa và dâu tây của thế giới bên ngoài đẹp ra sao, lễ hội và những bài ca hay như thế nào, cô sẽ vui vẻ, sẽ vô thức bị thu hút, nhưng cũng sẽ do dự và ích kỷ, vẫn luôn nuôi hy vọng rằng chỉ cần không vi phạm lời nguyền của mụ phù thủy, cô vẫn sẽ nằm trong vòng an toàn và đỉnh tháp quen thuộc kia sẽ không rung lắc hay sụp đổ.
Cô thích Nguyên Dã. Rất thích. Kiểu thích mà chưa từng trải qua.
Nhưng cô không thể nói ra, nói ra thì sao nữa, hẹn hò ư?
Với tình trạng luôn bị ràng buộc và sợ bóng sợ gió, cô có thể làm được không?
Vì vậy khi trả lời tin nhắn này, cô đang nằm trên giường, chỉ cảm thấy bản thân bị một cảm giác chua xót, đầy mâu thuẫn và không thể quay lại lấp đầy, cô không thể thẳng thắn nói ra rằng: Nguyên Dã, tớ thích cậu.
Cô chỉ có thể nói với anh, trong mắt cô anh là người đặc biệt, khác với bất kỳ ai, anh là duy nhất, là người không thể thay thế.
Đây là câu trả lời dũng cảm nhất mà cô có thể đưa ra vào lúc này.
Màn hình trò chuyện im lặng một lúc lâu.
Cô không chắc liệu Nguyên Dã có nhìn thấy tin nhắn này ngay lập tức hay không, hay là câu trả lời quá đỗi thẳng thắn đã khiến anh bị sốc, anh không biết phải phản ứng thế nào.
Xuân Tảo nhìn màn hình suốt 5 phút, cuối cùng đầu bên kia cũng có động tĩnh.
Cũng rất thẳng thắn.
Nguyên Dã: Sau tiết tự học tối mai, tớ sẽ đến lớp cậu chờ cậu.
Xuân Tảo gập một bên gối lại, chôn mặt vào đó mà cười. Cười đủ rồi, cô lại muốn đả kích lòng tự tin của anh vì nó quá đỗi nổi bật: Không được.
Người bị từ chối: ?
Xuân Tảo hắng giọng, nhượng bộ: Đầu ngõ nhà mình, chiếc đèn đường thứ hai, sau này tớ sẽ đến trước và chờ cậu ở đó, nếu cậu đến trước thì cậu đợi tớ, chúng ta cùng về nhà.
Cô gửi xong thì vội vàng giấu điện thoại vào chăn, không dám nhìn phản hồi của Nguyên Dã, cũng không dám đoán xem anh sẽ đồng ý hay từ chối.
Hơn nữa, mặt cô nóng như có thể chiên trứng được luôn vậy. Nhịp tim cũng tăng vọt.
Hít một hơi thật sâu, khi lấy điện thoại ra lần nữa, cô thấy anh trả lời gần như ngay lập tức.
Chỉ một từ: Được.
Xuân Tảo cười đến cong cả mắt, bổ sung thêm một câu: Về đến nhà thì lần lượt lên lầu nha, tớ sợ mẹ tớ lại hỏi.
Anh vẫn chỉ đáp: Được.
Ngoài "được" ra, anh không thể nói câu gì khác sao?
Vì vậy cô đã hỏi: Ngoài được ra, cậu có thể nói câu gì khác không?
Nguyên Dã: Ok.
Nguyên Dã: Không vấn đề gì.
Nguyên Dã: Không có ý kiến.
Nguyên Dã: Đồng ý vô điều kiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!