Chương 35: Sứ giả hộ hoa

Mùa xuân và mùa thu ở vùng đồng bằng sông Dương Tử trôi qua nhanh như một cơn lốc vậy. Bước vào tháng Mười Hai, nhiệt độ ở thành phố Nghi đột ngột giảm xuống chạm mức đóng băng. Học sinh lần lượt khoác thêm áo chần bông hoặc áo lông vũ bên ngoài đồng phục.

(*) Nguyên văn là (Trường Giang Tam Giác Châu) có nghĩa là Vùng đồng bằng châu thổ sông Trường Giang hay còn gọi là Đồng bằng sông Dương Tử. Đây là khu vực kinh tế phát triển nhất Trung Quốc, bao gồm các tỉnh và thành phố lớn như Thượng Hải, Giang Tô, Chiết Giang, An Huy.

Sau tiết tự học buổi tối, Xuân Tảo khoác áo lông cừu, đeo cặp lên vai rồi một mình rời khỏi lớp.

Vừa hết tiết Đồng Việt đã mất hút, cô nàng lao vèo sang tòa nhà đối diện chặn bạn trai lại. Nguyên nhân là hai hôm trước cô ấy xin thông tin liên lạc của Lý Vụ – nam sinh mới chuyển đến lớp 10 và bị người quen mách lẻo với Lục Cảnh Hằng. Cậu bạn trai giận đến bốc khói, cãi nhau mấy câu xong bơ tin nhắn của cô ấy luôn.

Tiết trước Đồng Việt còn giả vờ khóc lóc kể khổ với Xuân Tảo: "Tên đó bảo tớ phản bội, nhưng tớ chỉ muốn danh sách bạn bè có thêm một soái ca thôi mà? Điều đó cũng sai hở? Với lại… tớ còn chẳng xin được nữa."

Xuân Tảo chẳng biết nên nhận xét hành động này thế nào, chỉ đáp: "Miễn cậu vui là được."

Hiếm khi được yên tĩnh thong thả dạo bước trên con đường lớn trong trường, Xuân Tảo đút tay vào túi áo, khe khẽ ngân nga giai điệu một bài hát. Đột nhiên có người gọi tên cô.

Xuân Tảo quay đầu, phát hiện người đó là bạn cùng lớp mình – Đàm Tiếu.

Cậu ấy là một trong số ít nam sinh trong lớp, tuy nhiên hai người cũng chẳng thân thiết gì, chỉ dừng ở mức quen biết sơ sơ. Bị cậu ấy gọi lại vô cớ, cô không khỏi bất ngờ và bối rối.

Đàm Tiếu vốn có khả năng giao tiếp chẳng kém gì Đồng Việt, cậu ấy mỉm cười đầy tự nhiên rồi vẫy tay chào cô: "Hi, sao hôm nay cậu đi một mình thế?"

Xuân Tảo thoáng dừng lại: "Đồng Việt có việc nên đi trước rồi."

"À." Đàm Tiếu gật gù, kéo một nam sinh từ phía sau ra rồi vào thẳng vấn đề: "Đây là… bạn tớ, lớp A."

Xuân Tảo ngẩn người, chớp mắt hai lần không hiểu ý cậu ấy.

Bạn nam kia đeo cặp kính gọng nửa viền, trông khá thư sinh và nho nhã. Cậu ta có vẻ hơi rụt rè, khi tự giới thiệu ánh mắt hướng về Xuân Tảo nhưng chẳng dám nhìn cô quá ba giây: "Xuân Tảo, chào cậu, tớ là Triệu Dục Ninh."

Xuân Tảo gật đầu, khó khăn kéo khóe môi lên nở một nụ cười cứng nhắc. Bất cứ cuộc gặp gỡ xã giao đột ngột nào cũng có thể khiến cô hoang mang, huống hồ đối phương còn gọi thẳng tên cô một cách trôi chảy như vậy.

"Thế tớ đi trước nhé." Đàm Tiếu huých khuỷu tay vào Triệu Dục Ninh một cái, trêu ghẹo: "Phần còn lại trông chờ vào cậu đấy."

"Biết rồi." Triệu Dục Ninh hơi mất tự nhiên, đẩy cậu bạn mình ra rồi lại lén lút nhìn Xuân Tảo.

Trong ánh hoàng hôn, Đàm Tiếu chạy xa dần, để lại hai người xa lạ đứng đối diện nhau không biết nói gì.

Cậu ấy học lớp nào ấy nhỉ?

Đầu óc Xuân Tảo hơi đơ ra, lớp A à, vậy là bạn cùng lớp với Nguyên Dã sao?

Cô trầm tư, im lặng không nói gì. Thấy vậy, Triệu Dục Ninh chủ động lên tiếng: "Chúng ta cứ đứng thế này mãi à…?"

Xuân Tảo hoàn hồn: "À."

Hai người cùng nhau bước về phía cổng trường.

Xuân Tảo đút tay vào túi áo sau đó dừng lại trước vạch đèn đỏ: "Sao cậu biết tên tớ?"

Triệu Dục Ninh ngừng lại một giây: "Cậu viết văn rất hay, giáo viên Ngữ văn lớp tớ từng phát bài của cậu cho cả lớp đọc chung." Sau đó hạ giọng bổ sung: "Từ hồi lớp 10 tớ đã đọc rồi."

"Vậy à." Xuân Tảo gật gù.

Đi qua vạch kẻ đường, Triệu Dục Ninh lại tìm chủ đề để bắt chuyện: "Hồi cấp hai cậu học trường nào thế?"

Xuân Tảo đáp: "Trường Thực Nghiệm."

Triệu Dục Ninh nói: "Tớ học Dục Tài, cùng khu phố với trường cậu đó."

Xuân Tảo nhớ đến vị trí của hai ngôi trường: "Ừ ha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!