Sau cuộc phẫu thuật, bà ngoại Xuân Tảo mãi không hạ sốt, mẹ cô Xuân Sơ Trân luôn phải túc trực bên cạnh để chăm sóc nên không thể lo cho con gái được, chỉ đành gọi điện mỗi ngày để hỏi han tình hình sinh hoạt của cô.
Tối thứ Sáu, Xuân Tảo được chị gái dẫn đến bệnh viện tỉnh thăm bà ngoại. Tình trạng của bà có chút chuyển biến tốt, đã có thể ăn một ít thức ăn lỏng. Lúc đó cô còn gặp cả cậu và con trai cậu vừa bay từ Melbourne về.
Cậu đưa cho Xuân Tảo một chiếc túi giấy màu đen kiểu dáng thanh lịch, nói là bên trong có socola cùng sách ngoại văn mang về cho cô.
Xuân Tảo vui vẻ nhận lấy, cảm ơn cậu rồi mang quà về căn nhà trọ của mình.
Tối nay Xuân Sướng phải ở lại bệnh viện thay ca với mẹ nên không tiện đưa cô về. Thế là cô tự gọi xe, một mình quay về nhà.
Vừa bước vào phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô chính là cánh cửa phòng đối diện đang mở. Thay giày xong, cô ngước lên, thấy chàng trai kia đã đứng tựa vào khung cửa nhìn cô.
"Hôm nay lại một mình à?" Nguyên Dã hỏi.
Xuân Tảo gật đầu.
Anh thực sự rất quan t@m đến chuyện ăn uống của cô: "Ăn tối chưa?"
"Nãy ăn với chị rồi."
"Thế còn cậu?" Cô cũng hỏi lại.
"Vẫn chưa."
Xuân Tảo nhìn đồng hồ, ngạc nhiên: "Sắp 9 giờ rồi đấy!"
Nguyên Dã hơi cong khóe môi, nhìn thẳng vào cô mà không nói gì. Một lúc sau, cô mới chợt nhận ra sự bất mãn tiềm ẩn trong đôi mắt anh: "Đừng nói là… cậu đang chờ tôi ăn cùng đấy nhé?"
Nguyên Dã nhướng mày hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ sao?"
Xuân Tảo phồng má, nửa muốn cười nửa lại thôi: "Vậy à…"
"Thôi." Trên mặt chàng trai chẳng có vẻ tiếc nuối gì, chỉ hờ hững nhướng mày: "Tôi tự đặt đồ ăn vậy."
Cô liền chọc: "Lần sau nhé."
Có vẻ Nguyên Dã chỉ đợi câu này hoặc cũng có thể bất chợt nổi hứng: "Đừng đợi lần sau, mai đi chơi với tôi luôn đi."
Có ý gì?
Ý là… anh đang hẹn cô sao?
Trong đầu cô lập tức chạy qua dòng chữ "ăn cơm – xem phim – nắm tay" màu hồng phấn vô cùng nổi bật.
Xuân Tảo siết chặt quai túi giấy, cảm xúc như bọt nước bị khuấy động không ngừng trào dâng: "Đi chơi á?"
Nguyên Dã gật đầu: "Còn nhớ không? Đợt nghỉ Quốc khánh cậu nói muốn ra ngoài học bài. Mai là thứ Bảy vừa hay có cơ hội, tôi dẫn cậu đến thư viện thành phố."
Vừa nghe đến từ "học bài", khí thế của Xuân Tảo lập tức giảm đi phân nửa nhưng cô che giấu rất tốt: "Ồ, được thôi." Lại hỏi thêm: "Mấy giờ?"
Nguyên Dã nhạy bén nhận ra: "Sao trông cậu có vẻ không hào hứng lắm?"
"Làm gì có!" Cô lập tức cao giọng, tràn đầy sức sống mà phản bác.
"9 giờ xuất phát được không?"
Xuân Tảo nheo mắt nghi ngờ: "Cậu dậy nổi không đấy?"
Nguyên Dã khựng lại một giây vì câu hỏi này: "Bình thường đi học tôi dậy bằng cách nào hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!