Thiên sứ.
Đó là định nghĩa mới nhất Xuân Tảo dành cho Nguyên Dã, chẳng hiểu sao lại có một người mẹ nỡ bỏ rơi cậu bé hoàn mỹ không tì vết này cơ chứ. Nếu là cô, nhất định ngày nào cô cũng sẽ hỏi han ân cần, khen không dứt miệng.
Mà nghĩ đi nghĩ lại, không biết hằng ngày chứng kiến bà Xuân cẩn thận chăm sóc cô từng li từng tí, liệu Nguyên Dã có cảm thấy tủi thân không nhỉ?
Hay là sau này bảo mẹ gọi Nguyên Dã ra ăn cơm cùng nhiều hơn. Bầu không khí hôm ăn pizza hôm nọ cũng khá ổn. Cái cớ cũng chẳng khó bịa, chỉ cần giả vờ nói Nguyên Dã đang kèm cô học toán là được, ăn ké vài bữa coi như đáp lễ.
Giờ ra chơi, Xuân Tảo vừa thả hồn đi đâu vừa âm thầm đưa ra quyết định này.
Thế nhưng giữa tiết thứ hai của buổi chiều, Xuân Sơ Trân đột nhiên đến trường tìm cô. Khi thấy mẹ đứng ngoài cửa sổ lớp học, Xuân Tảo ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Thầy Lịch sử ra ngoài hỏi han tình hình rồi gọi cô ra. Xuân Tảo vội vàng rời khỏi chỗ ngồi.
Xuân Sơ Trân nhíu chặt chân mày, kéo cô đi nhanh xuống bậc thang: "Bà ngoại con xảy ra chuyện rồi."
Tai Xuân Tảo ù đi một lúc: "Bà bị làm sao ạ?"
Xuân Sơ Trân chỉ lên đầu mình: "Xuất huyết não, giờ vẫn đang trong ICU, mẹ vừa từ bệnh viện qua đây."
Xuân Tảo ngẩn ngơ, vội vàng hỏi: "Nặng lắm không mẹ?"
"Sao mà không nặng được? Bác sĩ chỉ nói tạm thời không nguy hiểm tính mạng, đã hẹn chuyên gia tối nay phẫu thuật luôn. Tối nay chắc chắn mẹ không về được." Đôi mắt Xuân Sơ Trân hơi đỏ, bà lấy một xấp tiền mặt từ trong túi xách ra đưa cho Xuân Tảo: "Con tự lo ăn uống nhé, tối nhớ khóa cửa cẩn thận."
"Vài ngày tới chắc sẽ bận lắm, chưa biết thế nào. Mẹ gọi cho chị con rồi, con bé bảo mấy hôm nay rảnh sẽ qua xem con thế nào." Sau đó bà lại đưa cô một chiếc điện thoại Nokia cũ màu đỏ đen, dặn dò: "Có gì thì gọi bằng cái này."
Xuân Tảo bất ngờ: "Ở đâu ra vậy ạ?"
"Của ngoại con đấy."
"…"
Bà còn có tâm trạng đùa nữa.
Xuân Tảo nhận lấy rồi trấn an mẹ: "Con không sao đâu, cả nhà cứ lo chuyện của bà ngoại trước đi, con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Cầm tiền quay lại lớp, Xuân Tảo vẫn còn ngẩn người. Thấy cô có vẻ lo lắng, Lư Tân Nguyệt viết một mẩu giấy nhỏ đẩy qua: Có chuyện gì thế?
Xuân Tảo nhìn cô ấy, lắc đầu đáp lại: Bà ngoại tớ bị bệnh.
Bạn cùng bàn lại quan tâm hỏi thêm vài câu, cô lần lượt trả lời rồi cả hai ngừng trao đổi, tập trung nghe giảng.
Nhưng sao mà nghe nổi chứ.
Bà ngoại cô là người thành phố Nghi, bà chỉ có hai người con. Cả nhà người con trai thì đã nhập cư Úc, còn con gái – tức mẹ Xuân Tảo – thì kết hôn với ba cô rồi định cư luôn tại thành phố này.
Bà cụ không thích xen vào chuyện của con cháu, ông ngoại cô mất sớm, bà vẫn kiên quyết sống một mình. Bình thường hai bà cháu ít gặp nhau nhưng mỗi lần đến dịp lễ tết, về quê cô thấy bà vẫn nhanh nhẹn, khỏe khoắn.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.
Tối tan học xong, Xuân Tảo rầu rĩ về nhà. Từ lúc cô chuyển đến đây, đây là lần đầu tiên không nhìn thấy cảnh Xuân Sơ Trân tất bật lo liệu trong bếp, bóng dáng và giọng nói của mẹ cũng chẳng còn trong căn phòng trọ. Căn nhà trống trải đến mức khiến người ta không quen.
Cô ngồi vào bàn học, bóc túi bánh mì mua ở tiệm ra và cắn từng chút một. Ăn được nửa chừng, cổ họng hơi nghẹn, cô cầm ly sứ ra ngoài rót nước.
Đúng lúc Nguyên Dã về.
Anh liếc nhìn cô rồi đưa mắt quanh phòng khách quá mức yên tĩnh, nhíu mày hỏi: "Mẹ cậu đâu?"
Xuân Tảo đáp: "Đi viện rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!