Chương 30: Tiếng vỗ tay và hoa tươi

Đây là đã là lần thứ năm Xuân Tảo bật cười trong tiết truy bài buổi sáng. Để tránh bị bạn cùng bàn phát hiện, cô chỉ có thể dựng cao cuốn sách Chính trị lên, giả vờ làm thành pháo đài che chắn trái tim thiếu nữ của mình.

Hai chữ "công chúa" có sức sát thương quá lớn, hễ nghĩ tới là tâm trí lại bay xa, như những sợi đường mỏng xoay tròn trong máy ly tâm tốc độ cao, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ thành chiếc kẹo bông gòn ngọt ngấy.

Khụ! Xuân Tảo hắng giọng, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, ép bản thân tập trung toàn lực vào việc ghi nhớ kiến thức.

Kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi, lúc này không được phép phân tâm.

Đầu tháng 11, kỳ thi giữa kỳ của khối 11 cuối cùng cũng khép lại giữa những tiếng than thở của đám học sinh. Lần này là kỳ thi liên trường, hợp tác giữa trường bọn họ và một trường trọng điểm có lịch sử hàng trăm năm khác của thành phố Nghi – Trường Trung học Phụ thuộc. Hai trường ganh đua quyết liệt, độ khó tăng vọt so với kỳ thi tháng, đặc biệt là ba môn chính. Khi thi xong tổ hợp xã hội, Xuân Tảo cũng có chút hoang mang.

Nhưng khi bị Xuân Sơ Trân hỏi thăm, cô vẫn tỏ vẻ tự tin:

"Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu ạ."

May mà lần này không đến nỗi nói trước bước không qua.

Bốn ngày sau, Xuân Tảo nhận được bảng xếp hạng toàn khối —— Hạng 3.

Đây là lần đầu tiên cô lọt vào top 3 kể từ khi vào Nghi Trung. Vì ngay từ đầu đã được phân vào lớp chọn, mỗi lần thi chẳng khác nào trận chiến giữa các vị thần, cho dù đã phân sang lớp khoa học xã hội, áp lực cạnh tranh cũng chỉ chuyển từ một chuỗi sinh tồn khắc nghiệt sang một đấu trường khác mà thôi.

Lần này đề Văn và Anh khó đến mức muốn nôn ra máu, mà hai môn đó lại là thế mạnh của Xuân Tảo, thế nên điểm số được kéo lên rõ rệt.

Trước giờ chữa bài, cô Cao còn đặc biệt khen ngợi Xuân Tảo trước lớp:

"Trước khi vào bài cô có chuyện này muốn nói. Bài điền vào chỗ trống lần này, toàn bộ khối xã hội chỉ có một bạn làm đúng hết."

"Đó chính là đại diện môn Tiếng Anh của lớp chúng ta!"

Cả lớp vỗ tay rần rần, đặc biệt là Đồng Việt, cô nàng gào rú lên như đang ngồi hàng ghế VIP trong concert.

Còn Xuân Tảo chỉ cụp mắt cười nhẹ.

Mỗi kỳ thi lớn của Nghi Trung đều có bảng vinh danh, ghi danh top 30 của hai khối Tự nhiên và Xã hội rồi niêm yết ngay ngắn trong tủ kính.

Hôm nay lớp A có tiết thể dục, đáng lẽ phải ra sân nhưng Nguyên Dã lại vòng sang chỗ bảng thông báo trước.

Đồ Văn Vĩ kẹp quả bóng rổ đi theo sau cậu bạn cùng bàn, nhắm mắt theo đuôi: "Có gì hay mà xem? Hạng nhất, sáng nay ông đây xem giúp mày rồi."

Thế mà người kia lại đứng yên trước bảng xếp hạng khối Xã hội.

Đồ Văn Vĩ nheo mắt nhìn bạn cùng bàn, thấy anh khẽ nhếch môi cười, nụ cười ấy khiến cậu cảm thấy hơi rờn rợn, rồi bỗng chốc ngộ ra điều gì đó: "Khoan đã… Đừng bảo là…"

Nguyên Dã liếc cậu ta một cái: "Là gì?"

Đồ Văn Vĩ trưng ra vẻ mặt bắt quả tang tại trận: "Người ấy của mày nằm trong danh sách này đúng không?"

Nguyên Dã chỉ cười không đáp.

Cmn! Ngầm thừa nhận rồi hả? Cơ mà thể hiện rõ quá rồi đấy. Trước giờ thằng nhóc ấy nào có quan t@m đến mấy thứ này.

Đồ Văn Vĩ lập tức ghé sát vào tấm bảng nền đỏ chữ vàng, quét mắt tìm kiếm: "Ai vậy?"

Nguyên Dã: "Đi thôi."

Đồ Văn Vĩ đứng yên tại chỗ, bắt đầu rà soát: "Gấp gì chứ, để tao tìm thử đã."

Nguyên Dã bỗng thấy thú vị, anh không thúc giục nữa, muốn xem cậu ta có đoán trúng hay không.

Đồ Văn Vĩ nheo mắt: "Cảm giác là… người này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!