Cái này gọi là tự đào hố chôn mình đúng không?
Xuân Tảo nhìn chằm chằm vào sticker trên màn hình với vẻ mặt hoang mang rồi kéo lên xem lại tin nhắn của mình.
Giọng điệu có hung hăng và lạnh lùng quá không, cô nghĩ, cuối cùng đổi giọng, nhẹ nhàng cứu vãn: Cơ mà cảm ơn cậu đã tặng sữa nhé, lát nữa rảnh tôi sẽ uống.
Nhưng Nguyên Dã không phản hồi tin nhắn này.
Không trả lời thì thôi, chẳng lẽ cô lại vì chuyện bé tí này mà bứt rứt khó ngủ ư?
Câu trả lời là, có.
Hai ngày tiếp theo, Xuân Tảo cứ bị phân tâm khi viết bài, cũng thường xuyên đi dạo dưới hàng cây xanh và khu khán đài để tìm kiếm bóng dáng Nguyên Dã, nhưng dường như anh không xuất hiện nữa.
Cô cũng đã bóng gió hỏi thăm Tống Kim An về lịch thi đấu của Nguyên Dã, tiếc là anh chỉ đăng ký hai môn thi và đã hoàn thành tất cả vào buổi sáng đầu tiên của hôm hội thao.
Xuân Tảo xác nhận lại: "Hả? Chỉ có hai môn thôi sao?"
Tống Kim An sốc: "Cậu còn muốn cậu ấy đăng ký nhiều hơn á?"
Xuân Tảo ngập ngừng: "Chỉ là tò mò thôi, vì cậu ấy chạy… nhanh thế mà…"
Tống Kim An: "Cậu học lớp A hở?"
Xuân Tảo: "…Làm phiền rồi."
Tối thứ Sáu tan học về đến nhà, Xuân Tảo ngồi trong phòng khách ăn canh cà chua đậu phụ, ăn gần hết thì cánh cửa mở ra, Nguyên Dã bước vào.
Anh đeo ba lô màu xám, chùm chìa khóa lủng lẳng trên tay, dáng vẻ thư thái.
Hai người nhìn nhau.
Xuân Tảo rũ mắt, lập tức nâng bát lên đẩy nhanh tốc độ ăn, đũa gõ vào thành bát lách cách.
Nguyên Dã dừng động tác cởi giày, liếc nhìn cô một cái.
Cô gái đã đứng dậy về phòng, tiếng đóng cửa lớn hơn mọi khi.
Anh khẽ mỉm cười đi vào phòng, ném chùm chìa khóa lên bàn, sau đó mở điện thoại ra, chụp màn hình giao diện giao dịch trên ứng dụng, nhấn vào bạn bè đã ghim rồi gửi đi.
Sau đó rút một cuốn sách, ngồi xuống, thư thái chờ đợi.
Bẫy tiền quả nhiên hiệu quả, 20 phút sau, tin nhắn của cô gái hiện lên: Đây là thu nhập từ việc bán sổ ghi chép của tôi hả?
Nguyên Dã trả lời: Ừ, chia tiền. Bán được mười bản tổng cộng là 200, cậu 160. Tôi chuyển qua QQ cho cậu nhé?
Xuân Tảo: Không được, tôi không liên kết với ngân hàng, không rút được, có tiện đưa tôi tiền mặt được không?
Sao lại không tiện.
Đã đoán trước được rồi.
Nguyên Dã lập tức lấy ba lô trên móc treo cạnh bàn, mở khóa kéo, lấy một xấp tiền mặt ra, rút hai tờ màu hồng rồi trả lời: Đưa cho cậu bằng cách nào?
Xuân Tảo: Đợi mẹ ngủ rồi tôi ra ngoài lấy.
Nguyên Dã nói: Được.
Xuân Tảo tạm dừng nhạc, tháo tai nghe, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!