Không ngoài dự đoán, Nguyên Dã về nhất. Vừa mới vượt qua vạch đích, cả lớp lập tức ào đến như thủy triều, xúm lại vây chặt lấy anh, đồng loạt hò reo.
Trương Thần Hy vội vàng mở nắp chai nước, đưa thêm cả khăn mặt: "Ổn không người anh em?"
Nguyên Dã vò mái tóc ướt sũng hai cái, thở d ốc không nói nổi lời nào, sau đó nhận lấy chai nước khoáng, ngửa đầu uống một ngụm rồi tách khỏi đám đông.
"Tao về khán đài đây." Anh quay lưng, vẫy tay.
Trương Thần Hy nhanh chóng đuổi theo vị công thần của lớp: "Yên tâm đi, tao để dành chỗ đẹp nhất cho mày rồi."
Đường ngắn nhất giữa hai điểm là đường thẳng, Trương Thần Hy vốn định dẫn anh băng ngang sân vận động để đến khu vực khán đài của lớp mình, thế nhưng Nguyên Dã như không nghe thấy, cứ thế men theo mép cỏ đi vòng qua.
Chẳng có lý do gì đặc biệt.
Chỉ là như thế sẽ đi ngang qua khán đài của lớp 11C.
Trương Thần Hy nhịn không hỏi, thắc mắc đi theo.
Giữa trưa nắng chói chang, Nguyên Dã hơi nheo mắt lại, tìm thấy Xuân Tảo trên cao. Cô gái vẫn đứng ở đó nhưng không còn nhìn về phía đường đua nữa mà đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Anh đi lên khán đài, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Người ngồi phía trước quay đầu lại: "Anh Nguyên đỉnh vãi! Không hổ là idol đường đua của tao!"
Nguyên Dã liếc nhìn cậu ta: "Tô Văn Vĩ đâu? Điện thoại của tao vẫn đang ở chỗ nó."
Lúc này người kia mới sực nhớ ra, hai tay lục túi quần, cùng lúc móc ra hai chiếc điện thoại: "Nó đi thi nhảy cao rồi, còn nhờ tao đưa điện thoại cho mày."
Sau đó bổ sung: "À còn nữa, nó bảo mày nhớ quay lại cảnh nhảy cao hoành tráng của nó để còn đăng lên vòng bạn bè đấy."
Nguyên Dã: "…"
Anh rút lấy hai chiếc điện thoại, chồng lên nhau cầm trong tay: "Ok tao biết rồi."
Nói xong lại quay đầu quan sát, phát hiện Xuân Tảo đã ngồi xuống, điện thoại vẫn chưa rời tay, ánh mắt như bị dính chặt vào đó.
Rốt cuộc đang xem gì mà chăm chú thế?
Nguyên Dã mở QQ, nhắn tin cho cô: Nắng to thế này, không sợ hại mắt à?
Nhận được tin nhắn, Xuân Tảo ngạc nhiên ngẩng đầu, liếc về phía khán đài lớp 11A. Không biết Nguyên Dã đã quay lại từ khi nào, mái tóc đen rối bù, hai chân dài gập lại chen chúc trong lối đi chật hẹp, bên cạnh còn đặt một chai nước khoáng.
Anh cũng đang cầm điện thoại bằng một tay, không nhúc nhích.
Có khi nào…
Cũng đang ở cùng một giao diện với cô không?
Xuân Tảo bật cười vì suy nghĩ của chính mình rồi trả lời: Đâu có nhìn lâu đâu, chỉ là đang xem lại ảnh vừa mới chụp thôi.
Nói xong, cô gửi tấm hình chụp bóng dáng chàng trai mặc áo trắng đang chạy băng băng trên đường đua mà mình chọn lựa kỹ càng nhất sang để làm bằng chứng.
Điện thoại của Xuân Tảo là dòng đời cũ, chức năng chụp ảnh động cũng lạc hậu nên chất lượng tấm hình khá bình thường, chỉ có thể vớt vát được tấm nào hay tấm đó.
Thế nhưng sau khi mở ảnh ra, khóe môi Nguyên Dã lập tức nhếch lên. Anh phóng to rồi thu nhỏ, sau đó lưu bức ảnh mờ đến mức khó nhận diện này vào điện thoại.
Đây là bức ảnh chụp anh xuất sắc nhất trong mấy năm gần đây mà anh nhận được.
Xuân Tảo nhắn: Chỉ tiếc là chụp không được đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!