Giải nghĩa tên chương: Nguyên văn là (Truy phong trục nhật): mang ý nghĩa theo đuổi tốc độ, khát vọng và lý tưởng một cách mạnh mẽ, không ngừng nghỉ.
Kể từ khi phòng bên cạnh đổi khách thuê mới, đây là lần đầu tiên Xuân Sơ Trân thấy hai đứa nhỏ nhà mình cùng nhau xuất hiện ở huyền quan sau tiết tự học tối. Bà có chút ngạc nhiên, hỏi: "Hai đứa về cùng nhau à?"
Nguyên Dã đang đứng một bên chờ Xuân Tảo thay giày, toan trả lời thì bị Xuân Tảo giành trước: "Bọn con tình cờ gặp nhau dưới lầu ạ."
"Ồ." Xuân Sơ Trân không hỏi thêm nữa, chỉ dặn dò: "Cất cặp sách xong ra ăn cơm kẻo nguội mất."
Xuân Tảo khẽ đáp, mặt tỉnh bơ trở về phòng, nhân lúc không ai chú ý liếc nhìn Nguyên Dã một cái.
Thật ra trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Trước khi đi ngủ, cô dạo QQ theo thói quen, phát hiện 15 phút trước người nào đó gửi cho cô một tin nhắn.
Nguyên Dã: Được đấy bạn học Xuân Tảo, không những giỏi chép bài hộ mà còn giỏi diễn kịch nữa.
Xuân Tảo: "…"
Liên tưởng đến sự kiện "văn phòng phẩm" hôm nay, cô cố gắng nhịn cười, nghiêng người sang một bên đấm vào gối đầu hai cái mới bình tĩnh lại được.
Lý do cô đưa ra rất chi là thuyết phục: Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tôi sợ mẹ tôi hiểu lầm.
Chàng trai lập tức trả lời: Hiểu lầm gì?
Xuân Tảo nghẹn họng.
Người này bị gì thế, cứ nhất quyết phải hỏi cho ra nhẽ như vậy sao?
Cô hít sâu một hơi: Lần trước cậu ngỏ ý với mẹ tôi là không muốn dạy kèm tôi môn Toán cho nên mẹ tôi không vui lắm, tôi sợ mẹ hiểu lầm hai chúng ta nói một đằng làm một nẻo, lén học cùng nhau sau lưng bà.
Hoá ra nói hươu nói vượn lại xấu hổ đến vậy.
Gửi xong, Xuân Tảo giơ tay lên che mắt, một lát sau mới dám buông. May là đối phương không hề nghi ngờ chút nào, cũng không dò hỏi đến cùng.
Nguyên Dã: Ra vậy.
Xuân Tảo phụ hoạ: Ừm đúng vậy.
Rốt cuộc có phải như vậy thật không thì chỉ mình cô biết. Tuy nhiên ——
Cuộc đối thoại tối nay vẫn luẩn quẩn quanh tâm trí, cô không khỏi muốn làm rõ vấn đề đã ám ảnh mình từ tuần học đầu tiên.
Khi đó đối với cô, Nguyên Dã vẫn là một người xa lạ, hỏi gì cũng phải thật cẩn thận sợ mạo phạm người ta.
Nhưng dường như tối nay đã khác, anh tới cửa hàng văn phòng phẩm tìm cô, còn đứng chờ cô trước cửa hàng khiến cô bỗng tự tin hơn nhiều, như trong tay đang cầm tấm vé bước vào nội tâm của anh, "tít" một cái là có thể đi vào.
Cho nên cô đã hỏi: Tại sao cậu không tham gia thi đấu?
Khung chat bỗng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau Nguyên Dã mới nhàn nhạt trả lời mấy chữ: Vì tôi muốn thi đại học, muốn đỗ Trạng Nguyên.
Lời nói dễ dàng như thể tối nay ăn gì vậy. Xuân Tảo cứng họng vì sự tự tin thái quá của anh, cuối cùng mới đáp: Ok chúc cậu thành công. Ngủ thôi, ngủ ngon.
Hình như đối phương cũng cảm nhận được cảm xúc của cô lúc này, bên kia hiển thị đang nhập tin nhắn.
Vì thế Xuân Tảo cũng kiên nhẫn chờ.
Nguyên Dã: Nếu đỗ Trạng Nguyên, có lẽ mẹ tôi sẽ nhìn thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!