Chương 25: Ánh sáng lấp lánh

Đoạn văn trong bức ảnh được Nguyên Dã cắt thành dạng dọc và đặt làm hình nền điện thoại, nhưng chỉ là hình nền, màn hình khóa trước đó không hề thay đổi để tránh bị phát hiện.

Nhưng cho dù đã cẩn thận như vậy, tan học ngày hôm sau, khi đang lén chơi điện thoại anh vẫn bị bạn cùng bàn Đồ Văn Vĩ bắt gặp.

Số lượng app trong điện thoại của Nguyên Dã khá ít, phân loại cũng gọn gàng cho nên phạm vi hiển thị hình nền cực kỳ rõ ràng.

Màn hình vốn là màu đen bỗng sáng lên, Đồ Văn Vĩ vô tình liếc thấy: "Mày đổi hình nền rồi hả?"

Ngón tay Nguyên Dã khựng lại, anh lập tức mở một ứng dụng bất kỳ lên để che hình nền đi: "Ừ, thì sao?"

"Hình gì vậy? Hình như toàn chữ, đừng bảo là bùa chú hay kinh văn gì đấy nhé?"

Nguyên Dã bái phục cái đầu óc toàn là huyền học của cậu ta, thuận miệng đáp: "Ờ."

"Để tăng vận may trong học tập à?"

"Để chiêu đào hoa."

Đồ Văn Vĩ giật mình, ánh mắt quét qua khuôn mặt điển trai được cả người cùng giới công nhận của anh một lượt: "Mày mà cần chiêu đào hoa á?"

Nguyên Dã lạnh mặt: "Đùa thôi."

"Tao đã bảo mà…" Đồ Văn Vĩ xoa ngực, lại cúi xuống: "Nếu dùng để thu hút vận đào hoa thì gửi cho tao với, tao cũng muốn kiếm người yêu."

Nguyên Dã liếc cậu ta: "Muốn có người yêu?"

"Ừ ừ." Đồ Văn Vĩ gật đầu như giã gạo.

Nguyên Dã hất cằm về phía cửa lớp: "Ra ngoài kia mới có cơ hội kiếm người yêu, cả ngày ngồi ở đây thì chỉ kiếm được tao thôi."

Đồ Văn Vĩ nhìn anh hai cái rồi quay đi: "… Vốn nhìn cũng thuận mắt, giờ thì buồn nôn chết tao."

Nguyên Dã đá vào chân ghế cậu ta một cái.

***

Giờ ra chơi sáng thứ Tư, Xuân Tảo bị cô Cao gọi lên văn phòng chấm bài kiểm tra. Sau một hồi bận rộn quay về lớp lại thấy cảnh "vườn không nhà trống" không một bóng người, cô đứng ngẩn tò te ở cửa nhìn quanh, mãi cho đến khi hai bạn nữ cùng lớp cầm nước vừa cười vừa nói quay về.

Xuân Tảo gọi họ lại: "Lớp mình đi đâu hết rồi?"

Một người trả lời: "Cậu không biết hả, sáng nay thầy Thang có việc, vừa nãy giáo viên thể dục đến bảo đổi tiết này với tiết thể dục chiều nay, mọi người ra sân hết rồi."

"Tớ vừa lên văn phòng," Xuân Tảo kịp phản ứng lại: "Vậy sáng nay không học toán nữa à?"

Bạn ấy gật đầu: "Ừ, chuyển sang chiều nay rồi, đi thôi, sắp vào học rồi đấy."

Xuân Tảo theo họ băng qua hành lang, đi ngang qua lớp A, trong lớp cũng không một bóng người, chỉ còn lại nắng vàng và sách vở chất đống.

Lớp họ đến toà thí nghiệm hay phòng học đa phương tiện rồi ư?

Cùng những suy đoán đó, Xuân Tảo bước vào hàng ngũ của lớp ngay khi tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên.

Cả lớp chia thành hai hàng, sau khi điểm danh xong, giáo viên thể dục thổi còi dẫn đầu lớp khởi động quanh sân.

Giáo viên thể dục của bọn họ là một cô giáo trẻ mới đến trường, cô thường mặc những bộ đồ thể thao sặc sỡ, nước da màu mật ong khỏe khoắn, dáng người thon thả và tràn đầy năng lượng.

Sau khi chạy được nửa vòng, tụi con gái lớp C đã bắt đầu thở gấp. Trong lúc điều chỉnh hơi thở, họ tranh thủ trò chuyện với nhau.

Chẳng hạn như Đồng Việt và Lư Tân Nguyệt bên cạnh Xuân Tảo đang tán dóc về mấy anh idol nam trong một nhóm nhạc nào đó, càng tám càng sôi nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!