Chương 24: Gió thổi qua cánh đồng

Xuân Tảo có hai bí mật.

Bí mật đầu tiên là chiếc hộp kho báu —— hay còn được cô gọi là nơi thả chim. Cô và chị gái Xuân Sướng đều trải qua giai đoạn tuổi dậy thì nổi loạn không thể công khai. Từ khi sinh ra, mẹ cô Xuân Sơ Trân chẳng khác nào bạo chúa dịu dàng song tâm trạng luôn thất thường, hiện diện ở khắp nơi, còn ba cô lại lười biếng và yếu đuối, không bao giờ can thiệp vào chuyện gia đình, am hiểu nhất là hòa giải và nịnh nọt.

Cô và chị gái khác nhau ở chỗ, cách Xuân Sướng giải tỏa sự bất mãn là viết lách, từ cấp hai cho đến nay, nhật ký của chị chất chồng như núi. Còn Xuân Tảo lại thích tích trữ và sưu tầm, những thứ cô thu thập đều kỳ quặc, Xuân Sơ Trân nhìn thấy chắc chắn sẽ chê bai mấy câu kiểu "toàn đồ đồng nát", nhưng cô lại coi đó là cách để giải tỏa áp lực.

Bí mật thứ hai của cô cũng vô cùng đơn giản: Cô muốn ra ngoài phiêu lưu.

Đương nhiên điều này hoàn toàn trái ngược với quan điểm giáo dục của Xuân Sơ Trân. Bà luôn coi việc "đi chơi" như một thứ đồ nguy hiểm, trong khi lẽ ra đang ở cái tuổi nên được phơi nắng dầm mưa, hai chị em lại bị nhốt trong một không gian chật hẹp. Khi đó cả hai chị em đều ở nhà, bố cũng bị liên lụy, muốn mở TV xem bóng đá cũng phải xin phép trước.

Xuân Sơ Trân là một bà nội trợ, thu nhập gia đình hoàn toàn phụ thuộc vào người cha làm công chức ở quận đã ba mươi năm. Bà luôn phàn nàn ông không có chí tiến thủ, muốn thăng tiến khó như lên trời.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn không phải lo cơm áo gạo tiền, nhưng Xuân Sơ Trân, người nắm quyền tài chính trong nhà, lại keo kiệt đến mức tính toán chi li từng xu, tiền tiêu vặt của hai chị em đều phải ngửa tay ra xin và phải báo cáo chi tiết từng khoản.

Sau này chị gái cô vào đại học, trở thành một kẻ cuồng làm thêm, bước đầu tự lập về tài chính, không còn phải chịu sự kiểm soát của mẹ nữa. Kỳ nghỉ của chị cũng được lấp đầy bởi núi non, đồng xanh và biển cả. Vừa ngưỡng mộ, Xuân Tảo cũng vừa được hưởng lây không ít. Từ đó cô quyết tâm bắt đầu tiết kiệm tiền để ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô sẽ vứt bỏ mọi xiềng xích, thoải mái lao về phía bờ biển vàng ươm cùng làn sóng xanh thẳm trong tâm tưởng của mình.

"Quỹ ngắm biển".

Đó là cái tên cô đặt cho khoản tiết kiệm nhỏ của mình.

Trong đó ngoài những phong bao lì xì và tiền tiêu vặt mà chị gái thỉnh thoảng cho, vào kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, cô cũng may mắn nhận được công việc đầu tiên mà mình có thể làm được.

Công việc đó đến từ một cô nàng xinh đẹp tên An Dịch học cùng lớp cấp hai, gia đình khá giả nhưng học lực luôn đứng bét bảng, lần này thi tuyển sinh không đạt điểm đỗ, nếu không đi du học thì phải vào trường nghề. Còn Xuân Tảo luôn đứng đầu lớp, bình thường hai người ít khi giao tiếp nhưng vào một ngày cuối tháng 7, cô ấy bất ngờ nhắn tin riêng cho cô thông qua nhóm QQ của lớp: Xuân Tảo, kỳ nghỉ này cậu có bận gì không?

Lúc đó Xuân Tảo đang học trước sách giáo khoa lớp 10, thời gian còn khá rảnh nên đã trả lời rằng không bận.

An Dịch nói: Tôi có quen một anh lớp 10 trường Nhị Trung, nghỉ hè ảnh không muốn làm bài tập nên nhờ tôi hỏi trong lớp có bạn nào học giỏi muốn nhận chép hộ bài tập không, cậu có muốn nhận không? Coi như kiếm thêm, giá cả có thể thương lượng.

Xuân Tảo ngập ngừng, mím môi thăm dò: Các cậu định trả bao nhiêu?

An Dịch đưa ra một con số: Nếu không đủ có thể thêm.

Thực ra số tiền cô ấy đưa ra đủ khiến Xuân Tảo – người vốn luôn khó khăn về tài chính – phải há hốc mồm, nhưng cô vẫn cẩn thận trả lời: Chiều tôi sẽ trả lời cậu sau.

Bốn giờ chiều An Dịch lại tìm cô, nói có thể tăng thêm giá.

Lần này Xuân Tảo không còn do dự nữa.

Sau khi nhận nhiệm vụ rõ ràng, cô lên mạng tìm kiếm một số kiểu chữ dành cho nam bắt chước viết hai ngày, chính thức bắt đầu sự nghiệp chép hộ bài tập của mình.

Nhưng cô chỉ nhận đơn trong những kỳ nghỉ dài.

Sau khi vào cấp ba, số môn học tăng vọt, bài vở dài như sớ, cộng thêm đôi mắt giám sát như camera của Xuân Sơ Trân, đương nhiên không thể tự do như trước.

Lên lớp 10, người bạn cũ tên An Dịch đã vào trường nghề và cũng từ người môi giới trở thành khách hàng trực tiếp của Xuân Tảo. Vào kỳ nghỉ đông năm lớp 10, Xuân Tảo đã nhận đơn của cô ấy và bạn trai.

An Dịch học chuyên ngành hướng dẫn viên du lịch, làm bài kiểm tra hộ An Dịch chẳng khác gì một niềm vui. Cô thường lén thức khuya, vừa tìm kiếm thông tin vừa làm bài, gián tiếp du ngoạn danh lam thắng cảnh và cũng được đến thăm hồ biển. Cô biến thành "Từ Hà Khách" trên giấy trắng mực đen.

(*) Từ Hà Khách (, 1587–1641) là một nhà du hành, nhà địa lý và nhà văn thời nhà Minh của Trung Quốc. Ông nổi tiếng với cuốn "Nhật ký du hành của Từ Hà Khách" (), ghi chép chi tiết về các chuyến du hành khắp Trung Quốc trong hơn 30 năm.

Cảm giác này thật tuyệt vời.

Và Xuân Tảo vẫn luôn cho rằng lần giao dịch này ngoài trời biết, đất biết, cô biết, An Dịch biết thì không còn ai biết nữa.

Đến cả bạn thân và chị gái, cô cũng chưa từng chia sẻ.

Làm sao có thể ngờ Nguyên Dã lại trở thành khán giả ngoài cuộc chứng kiến hiện trường phạm tội này cơ chứ.

Lúc này mặt cô đỏ bừng, cả sợi tóc cũng như muốn bốc cháy, cảm giác xấu hổ này không khác gì bị xử tử công khai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!