Khi Đồng Việt vừa rời đi, căn phòng từ ồn ào như rừng chim bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như đồi vắng. Xuân Tảo trở lại chỗ ngồi nhưng lòng khó giữ được bình tĩnh. Sự hiện diện của chàng trai bên cạnh quá đỗi mạnh mẽ, như một tòa tháp trắng đè nặng lên tâm trí khiến cô không dám viết quá nhanh. Tiếng sột soạt từ ngòi bút trên tay anh không giống như đang viết trên giấy mà như đang cào vào da đầu cô.
Ban đầu khi Đồng Việt còn ở đây, anh chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xen vào giữa. Nhưng giờ Đồng Việt đã đi, cả bàn học trống trải hơn nhiều, thế mà anh không hề nhích ra để kéo dãn khoảng cách giữa hai người chút nào.
Xuân Tảo để ý đến điều này, khóe miệng khẽ nhếch lên. Để ngăn bản thân cười, cô lại cắn vào đầu bút, không dám nhìn anh thêm lần nào nữa.
Cô cũng không nói chuyện, sợ làm ảnh hưởng đến tư duy giải bài của anh.
Khi viết đến câu hỏi cuối cùng, Nguyên Dã liếc nhìn Xuân Tảo. Cô gái đã dừng bút, đang chăm chú đọc một cuốn sách tư liệu văn học dày cộm.
Nhưng… hai phút trôi qua, cô vẫn chưa lật trang.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, cố tình viết sai một chữ cái rồi hỏi: "Cậu có bút xoá băng không?"
Cô gái dừng tay lật trang, mắt ló ra từ sau cuốn sách: "Bút xoá trong suốt được không?"
Mặc dù cả hai đều là thứ bị giáo viên cấm nhưng so với bút xoá băng trắng xóa như tuyết, cô vẫn thích dùng sản phẩm truyền thống này hơn.
Nguyên Dã đáp: "Cũng được."
Xuân Tảo đặt sách xuống, lấy ra một cây bút xoá trong suốt từ hộp bút rồi đẩy về phía anh.
Nhận ra dường như anh chỉ mang theo một cây bút, cô không khỏi cảm thán về sự đơn giản xuề xoà của tụi con trai, bèn nói: "Tạm thời tôi chưa cần dùng tới, cậu dùng trước đi rồi trả sau cũng được."
Nguyên Dã đáp "Ừ", tay cầm lấy, kéo một đoạn dài.
Sau khi dán xong, anh không đặt xuống mà nghịch nó bằng tay trái. Những ngón tay thon dài, mảnh khảnh của anh lướt nhẹ trên đó như đang chơi đùa với một chiếc nhẫn quá cỡ.
Xuân Tảo liếc nhìn mà lòng dậy sóng.
Những câu chuyện tình ngọt ngào mà Đồng Việt kể lại hiện lên trong đầu cô.
Nắm lấy đôi bàn tay này hoặc được đôi tay như thế này nắm lấy sẽ là cảm giác gì nhỉ?
…
Ôi, đầu óc lại bắt đầu nóng lên.
Khi Nguyên Dã cất tờ bài thi đầy công thức kia đi, điện thoại đặt trên bàn của Xuân Tảo khẽ rung lên.
Cô gái hoảng hốt, vội quay lưng lại nghe điện thoại.
Chỉ đến lúc này, anh mới có thể thoải mái ngẩng đầu nhìn cô. Làm hai việc cùng lúc không khó, điều khó khăn nhất là ở bước chứng minh dù trong lòng đã có kết quả cuối cùng.
Khi Xuân Tảo quay lại, anh đưa cuộn bút xoá băng về phía cô.
Xuân Tảo vẫn đang bận t@m đến cuộc gọi, cô thuận tay nhận lấy rồi nhét lại vào hộp bút.
Cô bật loa ngoài, đứng dậy tìm kiếm thứ gì đó trên bàn.
Nguyên Dã hỏi: "Sao thế?"
Xuân Tảo đáp: "Đồng Việt bảo cậu ấy không tìm thấy bài tập tiếng Anh, hỏi xem có để quên ở đây không."
"Quả nhiên ——" Cô rút một tờ giấy khác lạ ra khỏi xấp tài liệu của mình, rồi giơ điện thoại lên: "Ở đây này."
Đồng Việt ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm: "May quá, mất là tớ chết chắc, tối nay lại là Cao Tử Phi trực lớp."
—— Cao Tử Phi chính là "sếp" trực tiếp của Xuân Tảo, giáo viên tiếng Anh lớp C.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!