Ai cũng biết không thể mua một chiếc kẹo lẻ được, cho nên túi kẹo trái cây kia chỉ có một viên phát huy được công dụng thật sự của nó, chỗ còn lại vào miệng mấy bạn nam ngồi xung quanh Nguyên Dã hết.
Đương nhiên là do anh chủ động chia cho bọn họ, chia xong thì trở về chỗ ngồi làm đề.
Hứa Thụ Châu ngồi bàn trên bóc một viên kẹo rồi bỏ vào miệng nhai cồm cộp như bò nhai sáp, càng nghĩ càng thấy lạ, bèn quay đầu hỏi: "Ý mày là gì, phát kẹo cưới à?"
Nguyên Dã: "Mày rảnh quá không có việc gì làm hả?"
Đồ Văn Vĩ bóc một lúc năm viên kẹo, nghe thấy thế thì chen vào: "Nó không có việc gì nhưng mày chắc chắn có."
Hứa Thụ Châu hưng phấn nhướng mày: "Có gì hot vậy anh Dã?"
Đồ Văn Vĩ hừ lạnh: "Tao nghi thằng này lén yêu đương sau lưng tụi mình."
Nguyên Dã cười như không cười: "Bớt bịa đặt."
"Ối, chối ngay rồi kìa." Hứa Thụ Châu chỉ.
"Chối chứ sao không, không yêu đương thì cũng mập mờ." Đồ Văn Vĩ khẳng định một cách chắc nịch, mắt liếc nhìn số lượng nữ sinh ít ỏi đến đáng thương trong lớp: "Chắc chắn không phải lớp mình, đâu thấy mày chơi thân với bạn nữ nào trong lớp. Lớp nào thế? Tầng trên hay tầng dưới? Hay lớp bên cạnh? Khai thật đê."
Hứa Thụ Châu vỗ đùi phụ hoạ: "Đúng đúng! Khai thật đê!"
Nguyên Dã nhìn tờ đề trên bàn không hề dao động chút nào, giải đề mà mặt không chút gợn sóng.
"Đừng bảo là Lâm Tâm Nhuỵ lớp D nha?" Đồ Văn Vĩ tặc lưỡi, "Ở tầng này cô ấy xinh nhất, hồi lớp 10 chả đồn cô ấy tỏ tình với anh Dã nhà mình còn gì, hôm đại hội thể thao còn đưa nước các thứ đồ nữa mà."
Hứa Thụ Châu gật gù: "Không tồi, ngoại hình cũng xứng đôi, cha già đây đồng ý cuộc hôn nhân này."
Nguyên Dã giơ tay chống lên thái dương, quyết định không quan t@m đến cuộc trò chuyện vô nghĩa của bọn họ nữa.
Hứa Thụ Châu và gã ngồi cùng bàn với anh kẻ xướng người hoạ, càng nói càng phấn khởi, bắt đầu hú hét không ngừng.
Mấy cô gái ngồi hàng đầu nghe thấy thế bèn ngoái đầu nhìn một cái rồi lại lắc đầu đầy chê bai, thầm nghĩ sao mình phải chung lớp với đàn quái vật này cơ chứ.
Và Nguyên Dã – chú ngựa trắng trầm tĩnh lạc vào đàn quái thú – cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Được rồi, có thời gian buôn chuyện không bằng ngẫm lại xem tại sao môn Toán và Vật lý không được điểm tuyệt đối đi."
Đồ Văn Vĩ và Hứa Thụ Châu như bị trúng một mũi tên, đồng thời nghẹn lời.
"Điểm tuyệt đối có gì ghê gớm."
"Giỏi thì lần nào mày cũng được điểm tuyệt đối đê."
Nguyên Dã bình tĩnh đáp: "Đâu có mấy lần tao không được điểm tối đa đâu?"
Phát ngôn đầy khiêu khích, quả nhiên đón nhận một tràng chửi thề. Tiếng chuông vào lớp cuối cùng cũng vang lên, thầy chủ nhiệm kịp thời mang đến sự yên tĩnh.
Dạy quá giờ là thói quen của các giáo viên Toán, tan học được năm phút rồi nhưng người đàn ông vẫn như bám rễ trên bục giảng, nói liến thoắng không ngừng, không có ý định cho tụi học trò bên dưới được giải phóng.
Tụi con trai nóng nảy chỉ dám giận mà không dám nói, dù sốt ruột cũng chỉ có thể rung đùi dưới bàn hoặc là gãi đầu gãi tai.
Mấy cô gái lớp Xã hội từng nhóm từng nhóm đi ngang qua cửa sổ, tiếng cười trong veo như tiếng chuông gió.
Ánh mắt của tụi con trai không tự chủ mà bay ra ngoài.
Thấy thế, thầy giáo gõ tay lên bảng: "Bên ngoài đẹp thế thì ra ngoài mà xem."
Đồ Văn Vĩ nói thầm: "Tao cũng muốn thế."
Hứa Thụ Châu ngồi phía trước khẽ cười khẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!