Kỳ thi tháng diễn ra ngay sau kỳ nghỉ Quốc khánh. Vì vậy trong nửa sau của kỳ nghỉ, Xuân Tảo đều ở nhà để chuyên tâm ôn tập, thỉnh thoảng lơ đễnh cũng chỉ là trò chuyện vài câu với Đồng Việt hoặc Nguyên Dã. Trong khoảng thời gian đó, Nguyên Dã đã chia sẻ với cô vài bức ảnh về những địa điểm học tập mà anh từng kể, như quán cà phê mà anh từng đến hay phòng tự học trông giống như văn phòng công ty, bàn ghế và kệ sách ở thư viện thành phố —— có vẻ anh rất thích vị trí gần cửa sổ, nơi mà bìa sách và mỗi trang giấy đều được tắm nắng no nê.
Những bức ảnh đó Xuân Tảo lưu lại hết, trước khi đi ngủ hay lấy ra xem lại như thể chính cô cũng đang có mặt ở đó.
Ngày trở lại trường, vì buổi tối có tiết tự học nên khoảng hai giờ chiều Xuân Tảo đã về đến nhà trọ. Mẹ cô đang bận dọn dẹp bên ngoài, còn cô thì ở trong phòng sắp xếp lại sách vở và tài liệu ôn tập.
Trên đường về lớp thường sẽ đi qua một hành lang cố định và lớp A đã vô tình trở thành địa điểm "check
-in" mỗi ngày của cô. Lúc này, hầu hết học sinh đã có mặt đầy đủ, lớp càng có nhiều con trai thì càng ồn, thậm chí bọn họ còn ném bóng rổ trong lớp rồi cười rất to.
Tiếc là cô không nhìn thấy Nguyên Dã.
Công việc "bổ sung năng lượng" của ngày hôm nay đã kết thúc trong thất bại, Xuân Tảo buồn bã trở về chỗ ngồi của mình.
Ngồi xuống rồi lại cảm thấy mình ích kỷ, tại sao lại thế, chẳng lẽ người ta phải sống và tồn tại vì mình ư? Cậu ấy cũng có việc riêng của mình mà.
Tại sao trong khoảnh khắc mình nhìn về phía cậu ấy thì cậu ấy phải xuất hiện ngay lập tức trong mắt mình chứ? Cậu ấy đâu phải là chương trình truyền hình có thể điều khiển từ xa.
Mang tâm trạng tự trách ấy, Xuân Tảo hậm hực lấy sách ra với một lực mạnh hơn.
Thấy cô như thế, Lư Tân Nguyệt đặt sách xuống một cách nhẹ nhàng: "Xuân Tảo của chúng ta sao thế, hôm nay có gì không vui à?"
Xuân Tảo hoàn hồn: "Không có, không có gì." Rồi cô cũng nhẹ nhàng đặt sách xuống: "Chắc là hội chứng sau kỳ nghỉ ấy mà."
"Đúng vậy ha." Lư Tân Nguyệt cũng học theo cô, đặt tập tài liệu xuống một cái "bộp": "Tám ngày cứ tưởng lâu mà chớp mắt cái là hết! Ngày mai lại thi tháng, cái trường này ác quá đi mất."
Hai cô gái nhìn nhau cười khổ.
Vì phải sắp xếp đổi chỗ ngồi hàng tháng nên hôm nay giáo viên chủ nhiệm đến lớp sớm hơn bình thường 15 phút.
Trong phút chốc, cả lớp tràn ngập tiếng va chạm và cọ xát của bàn ghế. Xuân Tảo ngồi ở hàng thứ ba, vốn là vị trí tổ 4 gần cửa sổ, lần này lại chuyển sang tổ 1 ngay sát hành lang. Xưa nay Lư Tân Nguyệt cứ thấy cửa sổ là né, sau một hồi năn nỉ xin xỏ đe doạ đủ kiểu, Xuân Tảo tốt bụng nhận lấy "bảo toạ" này.
Hơn nữa…
Cô còn có ý đồ riêng.
Ngồi gần cửa sổ như vậy, nếu Nguyên Dã tình cờ đi ngang qua lớp của bọn họ thì cô có thể nhìn thấy anh ngay lập tức.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi ôm mặt mỉm cười.
Sau khi các nhóm đổi chỗ xong, lớp học dần yên tĩnh trở lại, Xuân Tảo mới nuốt xuống những suy nghĩ lãng mạn đang sôi sục trong lòng, tập trung vào việc đọc sách.
Hai ngày sau, Xuân Tảo dồn hết tâm sức vào kỳ thi tháng. Khác với Đồng Việt chuyên gia "nước đến chân mới nhảy", cô không bao giờ thức khuya học bài trong thời gian thi.
Với trình độ và khả năng của một học sinh khối xã hội như cô, điểm số khó có thể chênh lệch nhiều, mỗi kỳ thi đều là cuộc chạy đua với bản thân của lần trước, thắng là tiến bộ, thua thì phải dừng lại tự kiểm điểm và suy ngẫm.
Trong kỳ thi cuối kỳ năm ngoái, Xuân Tảo đứng thứ tư toàn khối xã hội.
Tại một trường cấp ba trọng điểm hàng đầu tỉnh, thành tích này đủ để flex trong các bữa tiệc gia đình. Đáng tiếc là Xuân Sơ Trân luôn có thái độ "bình thường" với điểm số của cô —— Top 5, top 3 so với top 1, trong mắt bà đều là mây với bùn, trời với đất, cách nhau như đỉnh Everest với lòng chảo Tarim.
Ba ngày sau, Xuân Tảo nhận được kết quả xếp hạng kỳ thi tháng này, không khác gì kỳ thi cuối kỳ năm ngoái, vẫn là hạng thứ tư trong lớp, cũng là thứ tư toàn khối.
Cô đã hòa với bản thân của lần trước.
Đồng Việt vẫn thán phục như thường lệ: "Xuân Tảo, sao cậu lại thi tốt thế! Cậu đỉnh thật đấy!"
Nhưng Xuân Tảo không thể cười nổi, chỉ im lặng lật xem những câu bị trừ điểm trong các bài thi, mũi cô nghèn nghẹt, cố nén nước mắt, cảm giác chua xót s1nh lý này dường như đã trở thành phản xạ có điều kiện sau mỗi kỳ thi. Cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh khi trở về nhà, Xuân Sơ Trân sẽ phán xét và bình luận từng điểm số của cô một cách tàn nhẫn như thế nào, bà luôn tỏ ra hiểu hết nhưng thực chất là chẳng hiểu gì, bà sẽ coi như không thấy quá trình học tập đầy gian khổ của cô mà chỉ nhìn vào kết quả không như ý trong mắt bà.
Xuân Tảo kẹp tất cả bài thi lại bằng một cái kẹp dài, mang về nhà để tiện cho "thẩm phán" Xuân xem xét "hồ sơ tội án" của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!