Xuân Tảo biết cái người đứng bên ngoài kia.
Nói đúng ra thì ở trường cấp ba của cô không ai là không biết người ấy.
Lúc đầu ở trường, Xuân Tảo chỉ biết tên chứ không biết mặt người nọ.
Lần thực sự biết mặt là vào tháng thứ hai học tại Nghi Trung, lúc đó cô đang đi lên tầng cùng bạn, cô bạn vốn đang líu lo không dứt bỗng dưng im bặt, dùng cùi chỏ húc vào khuỷu tay cô.
Xuân Tảo khó hiểu nhìn sang thì thấy cô nàng hạ giọng nhắc nhở: "Đừng nhìn tớ! Nhìn phía trước kìa!"
Xuân Tảo quay đầu lại, thấy chàng trai bên kia cũng đang đi cùng bạn mình.
Đó là lần đầu tiên Xuân Tảo ý thức được thế nào là tính đa dạng của giống loài.
Cùng là đồng phục màu xanh trắng, mọi người mặc lên người thì nhăn nheo như hộp sữa nhàu, còn người ấy mặc thì tựa như bọt khí ngày hạ cùng ly nước cam thêm đường, nụ cười đẹp như tự gắn thêm filter vậy.
Chẳng trách cô bạn thân mình mới gặp thoáng qua đã lưu luyến không rời, ánh mắt như dính chặt vào người nọ.
Cho đến khi chàng trai biến mất ở ngã rẽ, cô nàng mới sán lại gần Xuân Tảo: "Đẹp trai nhỉ?"
Xuân Tảo hỏi: "Cậu ấy là ai?"
Cô bạn ngạc nhiên: "Cậu không biết hả?"
Xuân Tảo liếc một cái: "Không biết thì lạ lắm hả?"
"Cậu ấy là Nguyên Dã đó!"
À, cái tên này thì Xuân Tảo biết.
Cả khối chỉ có vài ba cái tên truyền đi truyền lại qua miệng mấy cô gái, mỗi lần nhắc tới là hớn ha hớn hở, trong lòng ngầm hiểu với nhau. Đó đơn giản chỉ là tên mấy bạn nam có ngoại hình xuất chúng trong trường học.
Nguyên Dã là một trong số đó.
Hơn nữa anh còn cực kỳ giỏi cả trong học tập lẫn hoạt động ngoại khoá.
Nếu thành tích cũng phân chia cấp bậc thì chắc chắn Nguyên Dã thuộc hàng top. Sau đợt khảo sát, tên và ảnh chụp của anh luôn xuất hiện ở vị trí đầu tiên trên bảng vinh danh. Ban đầu còn có mấy bạn học nữ vây xem, lén chụp ảnh lại. Sau mọi người thấy nhiều nên chẳng buồn để ý nữa, thỉnh thoảng gặp qua người thật mới rụt rè e ngại. Xuân Tảo cũng từng nhìn thấy tấm ảnh thẻ trên nền xanh lam của anh, quả thực gương mặt ấy đẹp đến khó quên, nhưng vì xuất hiện nhiều quá nên nụ cười thuần lương bất biến trên mặt thiếu niên cũng trở thành càn rỡ thiếu đòn.
Ngoại trừ mấy lần ngẫu nhiên gặp ở hành lang hay được đề cập đến trong miệng chúng bạn, Xuân Tảo và anh không hề có sự tương tác nào.
So ra thì bọn họ từng cùng nhau xuất hiện trên bảng danh sách vài lần.
Trường cấp ba nào cũng có một bảng thành tích vô nhân tính như vậy, lần nào thi cũng tràn ngập mùi thuốc súng vô hình, sau một hồi tranh đấu thì lại được sắp xếp thứ tự lên bảng dựa theo thành tích. Sau khi phân lớp tự nhiên và xã hội xong, Xuân Tảo không tham gia cuộc tranh đấu kia nữa mà dọn sang một chiến trường khác, một đỉnh núi khác.
Giữa những học sinh lớp chọn không thể tránh khỏi việc hơn thua, họ sẽ nảy sinh thành kiến với quyền uy, mưu toan khiêu chiến, nóng lòng muốn lật đổ và thay thế.
Xuân Tảo cũng từng không biết tự lượng sức mình.
Tiếc rằng thành tích của Nguyên Dã ổn định như bầu khí quyển vậy, mọi lý lẽ thiên vị đều vô giá trị với anh. Trong cảm nhận của thầy cô, anh là đại diện phát triển đức, trí, thể, mỹ, lao toàn diện nhất. Xuân Tảo không thể quên được chàng trai tựa báo tuyết chạy như bay trên cánh đồng hoang dã trong cuộc thi chạy 100 mét tại đại hội thể thao hồi lớp 10.
Ở vạch đích, các bạn học nam tụm lại xung quanh, tung anh lên cao cùng với tiếng hét chấn động màng nhĩ của các bạn nữ.
——
Trằn trọc 15 phút, sau khi xác định bên ngoài thật sự không còn ai nữa, Xuân Tảo mới bước nhanh ra khỏi phòng đi giải quyết "nỗi buồn".
Lúc ra khỏi toilet, cánh cửa phòng bên cạnh đã trở về như cũ, thật dễ khiến người ta hoài nghi chàng trai xuất hiện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng sau khi nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng trên tủ giày, giả thiết trên của Xuân Tảo sụp đổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!