Lúc bật máy sấy, cuối cùng âm thanh mưa rơi ngoài cửa sổ cũng dần biến mất, dường như tâm trạng rối bời của Xuân Tảo cũng tạm thời bình tĩnh lại vào giây phút ấy.
Tóc cô không dài lắm nhưng khá dày và cứng, bình thường muốn sấy khô hoàn toàn cũng phải mất ít nhất hai mươi phút.
Không biết có phải do nước mưa có chứa thành phần gì đó hay không mà hôm nay mất nhiều thời gian sấy tóc hơn mọi khi. Lúc sấy xong bên trái chuyển qua bên phải, cánh tay cô đã bắt đầu mỏi nhừ.
Xuân Tảo tắt máy sấy, cúi đầu xoay cánh tay, thuận tiện bẻ cổ tay cho giãn gân cốt.
Cô ngẩng đầu nhìn vào gương, bàn tay đặt tại vị trí nút bật thoáng khựng lại.
Không biết Nguyên Dã đứng ở cửa từ bao giờ.
Khoảng cách từ bồn rửa mặt đến cửa phòng tắm rất gần, cho nên dù anh không bước vào mà chỉ đứng tựa người vào cánh cửa đang mở hé thì gương mặt cùng nửa người trên của anh vẫn được phản chiếu rõ ràng trong gương.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc.
Ánh đèn trong phòng tắm thực sự rất thần kỳ. Nó có thể loại bỏ hết thảy khuyết điểm nhỏ nhặt trên khuôn mặt, khiến cho làn da trở nên láng mịn.
Giờ phút này, Nguyên Dã trong gương đẹp tựa một tác phẩm nghệ thuật bằng men gốm được chạm khắc tỉ mỉ đến mức khiến người ta phải nín thở.
Để tránh ánh mắt ấy, Xuân Tảo vội vàng quay đầu hỏi anh: "Cậu… có chuyện gì sao?"
Nguyên Dã bình tĩnh đáp: "Tôi tưởng cậu sấy tóc xong rồi."
Xuân Tảo cụp mắt, đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc bên phải: "… Mới xong được một bên."
"Con gái ai cũng sấy tóc lâu như vậy sao?"
"Tóc ngắn chắc không đến mức đấy đâu." Xuân Tảo không bật máy sấy lên nữa, chỉ nhỏ giọng nói: "Sắp xong rồi, cậu không cần để ý đến tôi đâu."
Giọng điệu của chàng trai vẫn thản nhiên như cũ: "Dù sao bây giờ cũng chẳng có gì làm."
Như sợ cô mất tự nhiên, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra rồi cúi đầu nghịch, chỉ là không hề rời đi.
Xuân Tảo nắm chặt tay cầm của máy sấy, chần chừ một lát mới bấm nút bật. Dù vậy thì cô vẫn ngại không dám mở chế độ sấy mạnh nhất, chỉ nghiêng đầu dùng chế độ sấy nhẹ thổi qua loa cho tóc khô bớt.
Những sợi tóc đen mượt phất phơ theo làn gió, nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.
Trong lúc sấy tóc, Xuân Tảo lén nhìn Nguyên Dã qua gương mấy lần, anh vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ thong dong, sắc mặt bình tĩnh không hề mất kiên nhẫn chút nào.
Anh… đang chờ cô sao?
Khóe môi Xuân Tảo không kìm được khẽ cong lên, nhưng ngay sau đó liền mím lại thật chặt. Cô sợ anh cảm thấy vô vị, bèn chủ động lên tiếng: "Kỳ nghỉ Quốc Khánh này cậu ở đây một mình có thấy chán không?"
Có lẽ vì giọng cô vốn nhỏ, cộng thêm bị tiếng máy sấy át đi nên lời nói ra trở nên mơ hồ không rõ.
Nguyên Dã ngước mắt lên: "Hả?"
"……" Xuân Tảo nhất thời nghẹn lời. Ánh mắt anh phản chiếu trong gương giống như bầu trời đêm đầy sao vậy.
Cô lập tức dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào giọt nước đọng trên gương, cố gắng bình tĩnh nhắc lại: "Tôi hỏi là… Quốc khánh này cậu ở đây một mình không cảm thấy chán ư?"
Nguyên Dã nhẹ giọng đáp: "Cũng tạm."
Xuân Tảo suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Bình thường mấy ngày nghỉ cậu đều đi đâu vậy?"
"Quán net. Nếu cần học thì đến thư viện tự học, hoặc quán cà phê có trả phí."
Nghe vậy, Xuân Tảo bỗng nhiên tìm được chút cân bằng, vừa ghen tị vừa cảm thán: "Tôi chưa bao giờ học ở mấy chỗ đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!